Nhúm Lông ăn uống no nê rồi, nằm ngửa ra đất phơi bụng ra cho anh sờ.
Ngón tay Viên Duy chọc chọc lên bụng nó, Nhúm Lông há mồm thè lưỡi mong đợi nhìn anh, khiến anh không khỏi nhoẻn cười.
"Chỉ biết kêu ngao ngao thôi..."
Nhúm Lông quơ quơ chân trước, chẳng hiểu ra sao nhìn anh.
Viên Duy từ từ thu lại nét cười, anh xoa xoa đầu Nhúm Lông rồi đứng lên.
Xa xa, mặt hồ gợn sóng tràn vào đáy mắt anh, anh quay đầu, cửa sổ trên tầng để mở một nửa, rèm cửa trong suốt phấp phới lay động, như rêu cỏ mềm mại dập dờn trong làn nước xuân, như một lời mời mọc đang chào gọi anh.
Anh mím môi, cảm xúc nơi đáy mắt bị nước hồ xanh biếc bao trùm.
Tô Hữu Điềm vội vàng lôi đống vật dụng dưới giường ra.
"Chọn cái nào chọn cái nào?"
"Máy giật điện? Không được không được, lỡ điện mạnh quá thì phải làm sao?"
"Dao? Làm gì chứ, đâm vào thận hắn chắc?"
"Nhẫn? Ta đâu có định cầu hôn."
"Nước tiêu cay... Hệ thống, mi nói xem hắn có ăn mì không?"
[Cô đoán xem? Lỡ mà hắn bị cô đầu độc chết mất, ta sẽ đưa cô xuống địa ngục làm bạn với hắn đó.]
Tô Hữu Điềm tủi thân lăn ra đất ăn vạ: "Ta không đi, dựa vào đâu mà mi lại đối xử với ta như vậy, dù có là nô lệ bị áp bức cũng phải có lúc được nghỉ ngơi chứ, mi ngược đãi ta như vậy cẩn thận ta cá chết lưới rách với mi!"
Hệ thống không đáp lại, nó nhìn Tô Hữu Điềm lăn lộn khóc lóc om sòm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-mi-nhe-nhe-thoi-duoc-khong/183877/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.