Sơn trang nghỉ dưỡng Vân Đỉnh, nằm ở ngoại thành cách thành phố A 20km. Vì phải xuất phát từ sớm nên Tô Hữu Điềm không thể không bị Thẩm Hạo Lâm gọi dậy vào sáng sớm.
Cô xách theo túi lớn túi bé, lúc mơ mơ màng màng xuống nhà thì thấy Thẩm Hạo Lâm đang đứng tựa người lên xe.
Hôm nay hắn ăn mặc thoải mái, chừng như rất tận tâm ăn diện, trên người còn thoang thoảng mùi nước hoa.
Hắn muốn cho Tô Hữu Điềm một ấn tượng tốt nên cố ý tạo dáng thật đẹp đẽ, không ngờ lúc nhìn tới Tô Hữu Điềm, nụ cười trên mặt suýt méo xệch.
"Thịnh Hạ... Em lạnh vậy thật à?"
Nói xong, hắn ngẩng lên nhìn mặt trời to bằng cái bát trên đầu.
Tô Hữu Điềm quấn một cái khăn vải sa đơn sắc trên đầu, khuôn mặt nhỏ chỉ bằng bàn tay được khẩu trang che chắn kĩ càng, đôi mắt to tròn sáng rỡ xuyên qua khe hở đảo tới đảo lui.
Vẫn chưa hết, trên người cô mặc một bộ váy liền trắng muốt, bên ngoài khoác một cái áo gió có mũ, cả người được bao bọc đến một ngọn gió cũng không lọt, hệt như một con cáo Bắc Cực lông xù đang phơi nắng.
Tuy rất đáng yêu, nhưng cô thật sự không thấy nóng sao?
Tô Hữu Điềm khoát tay áo: "Tôi đây là chống nắng."
[Đừng cố giãy chết nữa, che thế nào Viên Duy cũng sẽ nhận ra cô thôi.]
Tô Hữu Điềm: Không thể đầu hàng, cả đời này cũng không thể đầu hàng!
Thảm Hạo Lâm dở khóc dở cười: "Được được, anh thật không hiểu nổi con gái bọn em mà."
Tô Hữu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-mi-nhe-nhe-thoi-duoc-khong/183875/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.