Viên Duy bỏ hết đống đồ ăn vặt của cô ra, sau đó lấy ra một quyển tiểu thuyết, mặt không biểu tình mà quơ quơ trước mắt cô.
——《 Giáo thảo mặt lạnh: Bị đè, những năm đó ở trên bàn học 》
(#thgnao: Giáo thảo - từ ngữ dùng để chỉ nam sinh đẹp trai nhất trường)
Sắc mặt của Tô Hữu Điềm đỏ bừng, cô nhanh chóng cướp lại cuốn tiểu thuyết đó.
"Cậu không hiểu, đây đều là lương thực tinh thần của tớ!"
Viên Duy lại rút ra một quyển:
——《 Học muội mềm mại đáng yêu: Học trưởng đại nhân đừng nghĩ là sẽ trốn được 》
Cơ mặt Tô Hữu Điềm lại giật giật: "Cậu lấy chúng nó làm gì! Tất cả những cái này đều là động lực học tập của tớ! Cậu không thể động vào!"
Nhưng Viên Duy vẫn tìm tòi, sau đó đem hai cuốn tiểu thuyết đó của cô rút ra: "Tịch thu, sau khi kiểm tra xong thì trả lại cho cậu."
Tô Hữu Điềm đáng thương vô cùng mà nhìn anh.
Viên Duy không dao động, anh cầm hai quyển sách vỗ vỗ ở trong lòng bàn tay, sau đó lại tiện tay ném lên bàn của mình.
Anh liếc mắt nhìn Tô Hữu Điềm một cái, đột nhiên hỏi: "Chưa đủ sao?"
Tô Hữu Điềm sửng sốt: "Há?"
Viên Duy mím môi một cái, ngồi xuống không nói.
Tô Hữu Điềm suy nghĩ cẩn thận nửa ngày cũng không nghĩ ra rốt cuộc anh hỏi cái gì.
Thẳng đến khi có một ngày về nhà, xem một bộ phim truyền hình, "nam chính" nắm lấy vai "nữ chính", vừa buồn bực vừa bất đắc dĩ mà hô to: "Vì cái gì, vì cái gì em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-mi-nhe-nhe-thoi-duoc-khong/1509467/chuong-80-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.