Tô Hữu Điềm ngơ ngác, cái gì mà ở bên nhau, tại sao bọn họ lại ở bên nhau?
Tô Hữu Điềm vừa định hỏi lại, hai cô gái kia liếc nhìn bọn họ một cái, liền che miệng chạy.
Cô tức khắc có chút không hiểu mà gãi gãi đầu.
Cô nghĩ mình và Viên Duy, hai người thường xuyên ra ngoài cùng nhau, cho nên bị người khác hiểu lầm, không nghĩ tới không có trong lớp một lúc, tức khắc cảm thấy bất an.
Cô vừa mới rảo bước tiến vào phòng học, Cao Nhất Thành giống như là một con trâu đực nhìn thấy mảnh vải đỏ, đột nhiên vọt về phía này.
"Thịnh Hạ, cậu thật sự yêu đương với Viên Duy rồi?"
Tô Hữu Điềm bị bàn tay to của hắn siết đau, cô nhanh chóng giãy giụa: "Cái gì, sao cậu cũng hỏi cái vấn đề này? Nói bừa!"
Cao Nhất Thành nói: "Tớ không nói bừa, mọi người đều đang nói về việc này."
Tô Hữu Điềm sửng sốt, đều đang nói về chuyện này?
Chẳng lẽ mọi người đều thấy bọn họ đi cùng nhau?
Cao Nhất Thành tức giận nói: "Cậu có thể chấp nhận hắn, vì cái gì không thể chấp nhận tớ?"
Tô Hữu Điềm bất đắc dĩ nói: "Buông tớ ra trước đã, khi nào tớ chấp nhận hắn?"
Cao Nhất Thành lúc này đang trong cơn giận dữ, hoàn toàn mang theo thái độ "Tôi không nghe tôi không nghe".
"Mọi người đều đang nói rồi, còn có thể giả được ư?"
Tô Hữu Điềm không kiên nhẫn, vừa định dẫm chân của hắn, liền cảm thấy cổ áo của mình bị kéo, cô sửng sốt, theo bản năng mà ngửa đầu nhìn.
Một cái nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-mi-nhe-nhe-thoi-duoc-khong/1509460/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.