Sáng sớm hôm sau, thời điểm Tô Hữu Điềm tỉnh dậy, đôi mắt bị sưng.
Cô thay Ông Tư Nguyệt chuẩn bị tốt quần áo, chậm rì rì mà đẩy cửa đi ra ngoài.
Cô vừa ra xong, thời điểm Ông Tư Nguyệt đi tới phòng bếp còn bị dọa nhảy dựng, nhìn đôi mắt của cô nói: "Đây là làm sao vậy?"
Tô Hữu Điềm xoa đôi mắt không nói lời nào.
Ông Tư Nguyệt cũng không hỏi nhiều, bà đem đồ dùng đánh răng rửa mặt đưa cho Tô Hữu Điềm, nói: "Đánh răng rửa mặt đi rồi chúng ta ăn cơm."
Tô Hữu Điềm tiếp nhận bàn chải đánh răng mới, nhìn chằm chằm nó. Tựa hồ đang đắm chìm ở trong suy nghĩ, cũng không bước.
Khóe miệng của Ông Tư Nguyệt cong lên, cười nhìn cô một cái: "Chắc cháu đang tìm Viên Duy đi, nó đi ra ngoài mua bánh bao....." Nói xong, bà nhẹ nhàng mà vỗ vỗ vai cô: "Yên tâm đi, lập tức liền trở về."
Ngữ khí của bà vô cùng mềm nhẹ, giống như là an ủi một con chim non đang đợi mẹ trở về.
Tô Hữu Điềm lấy lại tinh thần, sắc mặt cô đỏ bừng, móng vuốt run lên, bàn chải đánh răng và khăn mặt suýt chút nữa rơi xuống đất.
Cái gì mà đang tìm Viên Duy? Lúc nào, lúc nào thì cô tìm Viên Duy......
Ông Tư Nguyệt cầm tay cô, đem cô đưa tới nhà vệ sinh, nói: "Đi thôi, cháu rửa xong thì nó cũng trở lại."
Nói xong, Ông Tư Nguyệt đóng cửa lại,
đầu lưỡi của Tô Hữu Điềm giống như bị mèo tha mất, một mình một người đứng ở buồng vệ sinh, nàng vẫn nói không nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-mi-nhe-nhe-thoi-duoc-khong/1509454/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.