Đi ở trên đường, Tô Hữu Điềm đỏ mặt, tầm mắt của cô giống như là một con thỏ, cố định ở trên gót chân của Viên Duy, bất an đưa lên đưa xuống.
Đôi chân dài của Viên Duy ở đáy mắt cô đan xen trước sau, cô nghĩ đến lời vừa rồi tài xế nói, hận không thể tìm cái khe dưới đất để chui xuống.
Cô nhìn Viên Duy ở phía trước bước đi như bay, bầu không khí ngày càng ngượng ngùng, cô hít sâu một hơi, giải thích: "Cậu, cậu, cậu không cần tin lời tài xế nói, ông ấy nói đùa thôi!"
Một tay Viên Duy đút túi quần, tay còn lại cầm di động đi ở phía trước chiếu sáng đường, ánh sáng chiếu lên mặt đường sỏi đá, trong bóng đêm, không có thanh âm của anh.
Tô Hữu Điềm nhìn bóng đêm vô tận ở phía sau, chẹp chẹp miệng, vươn tay muốn kéo Viên Duy, lại không dám.
Viên Duy nãy giờ không nói gì, cô càng thêm sợ hãi, không khỏi kéo kéo góc áo anh , run giọng hỏi: "Viên Duy, cậu sao lại không nói lời nào? Cậu không nói lời nào như vậy tớ sẽ sợ hãi....."
Sườn mặt của Viên Duy bị bóng tối bao trùm, anh dừng bước chân lại, sau đó vươn tay kéo cô về phía trước, đẩy cô đi.
"Đi thôi."
Bàn tay to ấm áp của anh dừng ở trên vai cô, hơi hơi dùng sức mà dẫn cô đi. Tô Hữu Điềm cảm thụ nhiệt độ bên cạnh, không khỏi thêm an tâm, cô nhìn thoáng qua Viên Duy, nói: "Dù sao thì tài xế chính là nói bừa, cậu đừng tin."
Viên Duy nói: "Không tin."
Tô Hữu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-mi-nhe-nhe-thoi-duoc-khong/1509451/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.