Viên Duy hít sâu hai lần, sau đó nhẹ nhàng mà đem mẹ của anh bế lên, rồi đột nhiên cất bước.
Tô Hữu Điềm thở hổn hển, vừa lúc các bác sĩ nâng cáng tới đây, thấy Viên Duy liền nói:
"Nhanh lên, cho lên cáng đi!"
Viên Duy cau mày, bước nhanh về phía xe cứu thương rồi trèo lên, Tô Hữu Điềm đi theo vài bước, cô không tính đi theo để rước thêm phiền phức cho mọi người, liền cong eo, chống đầu gối mà thở dốc.
Cô hơi hơi ngẩng đầu, Viên Duy vẫn luôn cau mày nhìn Ông Tư Nguyệt, môi mỏng mím đến gắt gao. Lăn lộn như vậy cả người Ông Tư Nguyệt cũng có chút ý thức, xem bộ dáng của bác sĩ, khả năng là không có vấn đề gì lớn. Mày của Viên Duy cũng dần dần buông lỏng ra.
Tô Hữu Điềm nhẹ nhàng thở ra, cô vỗ vỗ quần áo bẩn trên người, sức cùng lực kiệt, cảm giác chân mềm nhũn, cơ hồ như đang chống giữ cho mình không ngồi xuống.
Viên Duy quay đầu lại nhìn cô, mày nhăn lại, tiếp theo hơi hơi vươn người ra ngoài xe, duỗi cánh tay ra, đột nhiên đem cô kéo lên xe.
Xe cứu thương còi rú inh ỏi hướng về phía bệnh viện mà đi.
Viên Duy đem cô kéo đến bên người mình, sau đó liền quay đầu nhìn về phía Ông Tư Nguyệt.
Tựa hồ là nghĩ tới cái gì, anh đem đồng phục lao động cởi ra, lộ ra áo sơmi bên trong.
Ông Tư Nguyệt lúc này đã hơi có ý thức, bà hé đôi môi khô khốc, mơ mơ màng màng mà nói:
"Tiểu Duy à.... Chúng ta đang đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-mi-nhe-nhe-thoi-duoc-khong/1509438/chuong-68-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.