Tai nghe thấy hai người đi càng gần lại, Tô Hữu Điềm cắn chặt răng, vừa định cứ thế mà xông ra, cho các cô trở tay không kịp, liền cảm thấy cổ áo bị kéo về đằng sau, cô không chịu khống chế mà nghiêng người về phía sau.
Cô theo bản năng mà muốn "A!" một tiếng, thì miệng lại bị một bàn tay che lại.
Tô Hữu Điềm trừng lớn mắt, nhìn Viên Duy đứng ở bên cạnh cô, trở tay che lại miệng cô, con ngươi nhạt màu hơi rũ xuống bị ánh mặt trời chiếu vào như sáng bừng lên.
Tô Hữu Điềm kinh ngạc, không khỏi khó hiểu mà nhìn anh.
Đầu Viên Duy lệch về một bên: "Cậu đi về trước đi."
"Trở về?" Tô Hữu Điềm nhỏ giọng nói: "Về chỗ nào?"
Viên Duy nói: "Về phòng học."
Tô Hữu Điềm hỏi: "Vậy còn cậu?"
Viên Duy không nói lời nào, Tô Hữu Điềm phồng lên quai hàm thầm nói: "Chắc là đem mình cái này bóng đèn này tiễn đi, sau đó cùng Liễu Thấm bày tỏ nỗi lòng với nhau đi....."
Viên Duy đút hai tay vào túi, sau đó chậm rãi, liếc mắt, nhìn cô một cái.
Ánh mắt kia, phảng phất như đang nhìn một người bị thiểu năng trí tuệ.
Tô Hữu Điềm che miệng lại, hiểu rõ rồi cười làm lành một tiếng.
"Cậu cũng trở về sớm một chút, nghe nói những khu vực quanh đây sẽ có giáo viên đến tuần tra, cậu nhớ khắc chế chính mình...."
Viên Duy trừng cô liếc mắt một cái, Tô Hữu Điềm nhảy nhót mà chạy. Cô không có trở về phòng học, mà là xoay người vào một phòng học trống ngay gần đó.
Cô ngừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-mi-nhe-nhe-thoi-duoc-khong/1509431/chuong-65-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.