Tiền Lợi Viễn nhìn tình thế phát triển theo hướng trở nên nghiêm trọng, không thể không tiến lên, muốn kéo hai người bọn họ ra. Viên Duy vươn tay, ngăn lại những người muốn tiến lên, hơi hơi mở miệng: "Không cần lại đây." Nói xong, anh túm Tô Hữu Điềm kéo đi. Bỏ lại một đám người ngây ngốc, hai người kia là làm cái quỷ gì vậy? Hai người ra bên ngoài, Tô Hữu Điềm bị gió lạnh thổi, rùng mình một cái. Viên Duy nhìn trên khoảng đất trống có mấy chiếc xe hơi đang đỗ, lôi kéo Tô Hữu Điềm đến khe hở giữa hai cái xe, chúng thoáng cản trở gió lạnh. Tô Hữu Điềm mơ mơ màng màng mà ngẩng đầu. Giây tiếp theo Viên Duy liền buông lỏng tay cô. "Cậu nói đi." Tô Hữu Điềm nấc rượu cái ách, cô nỗ lực mở to hai mắt, vươn ra ngón tay chỉ vào mũi của Viên Duy: "Cậu nói, ách, nói thật với tớ, vì cái gì không thích tớ?" Viên Duy rũ con ngươi không nói lời nào. Việc này làm cho Tô Hữu Điềm có loại cảm giác đang diễn kịch một vai. Cô lớn giọng, nổi giận đùng đùng nói : "Tớ, tớ chỗ nào không thông minh? Tớ dáng người chỗ nào, chỗ nào không tốt? Cậu vì sao.... Nhìn cũng không nhìn tớ liếc mắt một cái....." Viên Duy hơi hơi nâng mắt lên, đồng tử vừa động, tựa hồ trên dưới nhìn cô đánh giá một cái. Tô Hữu Điềm bị khơi dậy tâm hiếu thắng. Cô đem bộ ngực nhỏ ưỡn ra, đập lên trên bùm bụp: "Cậu xem, đều đã 36D. Cậu còn có cái gì không thỏa mãn nữa?" Mí mắt của Viên Duy giật giật. Tầm mắt liếc qua ở trên bộ ngực mà cô vừa cố ưỡn ra. Tô Hữu Điềm nổi giận, túm cổ áo anh mà giật : "Ánh mắt của cậu là cái gì? Không tin tớ có 36D ư?" Viên Duy mặc kệ cô động kinh. Còn anh vẫn đứng đó mà bất động. Tô Hữu Điềm bi thương không kể sao cho hết. Cô buông lỏng đôi tay, nâng bộ ngực lên, khóc lóc kể lể nói: "Cậu đều chướng mắt thì tớ cần hai đống này làm gì....." Bỗng nhiên, đôi tay của cô cứng đơ ở trước ngực, giống như là hóa đá mà bất động. Viên Duy hơi hơi rũ mắt, cúi đầu nhìn cô. Một trận gió lạnh thổi qua, đôi tay của Tô Hữu Điềm lại giật giật. Đột nhiên, cô giống như là nghĩ tới cái gì đó, ngao một tiếng mà khóc: "Ngực của tớ đâu? Ngực của tớ đâu?" Mày của Viên Duy nhăn lại. Anh nhìn cô như là chuột hamster đang loay hoay nhặt hạt dưa mà xoay quanh trên mặt đất. Tô Hữu Điềm cong eo trên mặt đất tìm kiếm: "Ngực của tớ đâu? 36D của tớ đâu? Như thế nào đột nhiên không có?" Khóe miệng của Viên Duy tựa như cong nhẹ lên. Anh hơi hơi dựa vào cái xe đằng sau, hai chân vắt chéo nhìn Tô Hữu Điềm xoay vòng vòng. Đột nhiên, cô tựa hồ là nghĩ đến cái gì, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Viên Duy: "Có phải bị cậu cầm đi mất rồi hay không?" Đôi mắt Viên Duy nheo lại nhìn cô. Tô Hữu Điềm vươn móng vuốt ấn lên trên cơ ngực của Viên Duy, hung tợn nói: "Nhất định là bị cậu cầm rồi!" Viên Duy nhíu nhíu ấn đường, đem móng vuốt của cô bắt lấy, gắt gao mà gông cùm xiềng xích ở trong tay: "Tôi không lấy." Tô Hữu Điềm dù bị nắm chặt tay cũng muốn ngồi lên trên mặt đất : "Chính là cậu cầm!" "Không có." "Cậu cầm cậu cầm!" Viên Duy kéo cô lên không được, mắt thấy cô muốn la lối khóc lóc, nhíu mày quát: "Câm miệng!" Tô Hữu Điềm sợ tới mức giật mình một cái, cô trừng lớn mắt nhìn Viên Duy tận nửa ngày vẫn chưa lấy lại thần chí. Viên Duy nhấp môi một chút, vừa định gọi điện thoại cho bọn Tiền Lợi Viễn, lại nghe được bên tai truyền đến một tiếng "Ngao ——", sau đó là thanh âm như còi xe cảnh sát, liên tục, không ngừng mà chui vào lỗ tai anh phát ra. Tô Hữu Điềm giương miệng kêu khóc. "Cậu cầm! Nhất định là cậu, nếu không thì tại sao tớ lại không có ngực?" Tiếng khóc của cô không hề nhỏ, người đến người đi đều nhìn sang. Thấy tư thế gần gũi không bình thường của hai người, tay anh còn đang nắm chặt tay Tô Hữu Điềm, tức khắc dùng ánh mắt lên án tra nam nhìn anh. Ấn đường của Viên Duy nhíu lại. Anh thở dài, trở tay che lại miệng của Tô Hữu Điềm. Tô Hữu Điềm nghẹn, nước mắt của cô rơi ở trên mu bàn tay của Viên Duy. Cô hít hít cái mũi, trừng lớn mắt nhìn đối phương. Viên Duy kéo gần khoảng cách của hai người, hạ giọng nói: "Cậu nếu còn khóc nữa, tôi liền đem cậu đi bán!" Tô Hữu Điềm chớp mắt, nước mắt vẫn còn muốn rớt xuống. Mày của Viên Duy nhăn lại, nghĩ đến lời mẹ đã nói qua, nữ nhân đều được làm từ nước. Lời này quả thực không giả, chẳng qua Tô Hữu Điềm được làm từ nước lụt, nước chảy ra bên ngoài mang theo khí thế ngập trời, gào thét lao tới. Anh nghĩ, hiện tại anh không thể cùng con ma men so đo. Vốn dĩ định hoàn toàn kết thúc cùng cô gái này, như thế nào hiện tại lại giống như chọc tới cái phiền toái lớn. Tô Hữu Điềm thút tha thút thít mà nhìn anh, không thoải mái mà cựa quậy trong tay anh. Viên Duy thấm thía nói: "Cậu trước kia không phải chướng mắt tôi sao? Đột nhiên nói thích tôi...... Này lại là trò chơi gì của các cậu nữa?" Tô Hữu Điềm sửng sốt, sau đó cô đột nhiên giống như nghĩ đến cái gì, đem điện thoại lấy ra, tiếp theo đem tin nhắn với Vương Tuyết Đồng đưa cho anh xem. Viên Duy cầm lấy di động, anh nhìn hai chữ "Thích hắn", lâm vào trầm mặc. Lòng bàn tay anh khô ráo mà ấm áp, Tô Hữu Điềm dần dần mà không giãy giụa nữa. Cô chớp chớp mắt, chỉ cảm thấy trước mắt càng ngày càng mơ hồ, dứt khoát đổ người về phía trước, liền lập tức ngủ rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]