Tô Hữu Điềm cả kinh, cô ngẩng đầu nhìn về phía bục giảng. Nếu cô cùng Viên Duy một trái một phải, cách cả một cái bục giảng ở giữa thì chẳng phải là đi học nhưng nhìn không thấy mặt nhau?
Tô Hữu Điềm nhìn Trì Đức Thiệu đang tươi cười một cách cao thâm thì bừng tỉnh. Hóa ra là ông ta ở chỗ này chờ cô đắc ý, không phải là không xử lý, đây là trực tiếp đặt ở dưới mí mắt nhìn!
Cô xoay qua xoay lại thu thập sách vở vào cặp rồi đứng lên.
Tương phản với Tô Hữu Điềm lề mề, Viên Duy tiện tay đem sách vở trên mặt bàn gạt một phát vào cặp sách, tiếp theo chống tay lên bàn đứng dậy.
Tô Hữu Điềm nhìn anh. Viên Duy tuy rằng mặt không biểu tình, nhưng hành động vô cùng nhanh chóng. Tô Hữu Điềm một bên ủy khuất, một bên mắng: Vừa rồi không phải là vẻ mặt không tình nguyện sao? Tại sao khi thấy rằng không phải nhìn người ta liền tung tăng mà ra luôn... Tra nam!
Tô Hữu Điềm dọn đến chỗ ngồi mới, vừa ngồi xuống, liền cảm thấy tiền đồ của mình vô vọng. Ở cái thời không xa lạ này, Viên Duy chính là đồ ăn tinh thần. Nếu cô ở lớp học thống khổ mà còn không nhìn đến được chỗ anh thì cô biết sống như thế nào đây...
Trì Đức Thiệu nhìn hai người họ ngồi xong, vừa lòng gật gật đầu.
"Được rồi, sự việc này đã chậm trễ thời gian của tôi quá nhiều rồi. Phía dưới đem sách toán mở ra, giở đến bài 《 Quan hệ vuông góc trong không gian 》"
Tô Hữu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-mi-nhe-nhe-thoi-duoc-khong/1509411/chuong-59-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.