Tô Hữu Điềm che miệng, thở cũng không dám thở mạnh.
Cô cẩn thận lùi ra sau náu mình, chỉ thò tai ra lắng nghe.
Viên Duy phun ra một ngụm khói, làn khói lượn lờ trong bóng đêm biến hóa thành muôn dạng hình trạng, như cành cây phủ lên cửa kính ngoài cửa sổ, hoặc như nanh vuốt quỷ dữ trong bóng tối.
Tô Hữu Điềm không hít được oxy trong không khí, cảm thấy miệng mũi mình đều đã bị khói thuốc bịt kín, hơi thở lộn nhào trong lồng ngực cô, khiến cả người cô nóng nảy.
Điếu thuốc lá dần đốt đến đầu ngón tay, Viên Duy tỉnh táo lại, ngồi dậy dập tắt tàn thuốc.
"Trông chừng thật kĩ bọn chúng, không được để ai chạy thoát."
Đầu dây bên kia dường như đáp ứng, Viên Duy gật đầu, một tay cắm vào túi quần, một tay cầm điện thoại, chậm rãi đi tới trước cửa sổ.
Tô Hữu Điềm lén lút nhìn bóng lưng anh, dáng hình Viên Duy trước cửa sổ kéo thành một cái bóng cao gầy.
Hai người cách nhau hơi xa, cô không thể nghe lỏm được đầu bên kia nói gì.
Viên Duy đầu tiên là "ừ" một tiếng, sau đó dường như nghe thấy điều gì mình không thích, từ cổ họng bật ra một tiếng cười lạnh ngắn ngủi.
Giọng cười nghe sao trào phúng, kèm theo đó là hơi lạnh buốt xương.
Tô Hữu Điềm vốn còn lơ mơ buồn ngủ, bị tiếng cười ngắn ngủi này dọa cho giật mình, cô xoa xoa mặt, vội tập trung tinh thần nghe tiếp.
Viên Duy đúng lúc này cất tiếng, giọng nói trầm thấp như sóng gợn trên mặt nước đêm, từng vòng từng vòng quanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-mi-nhe-nhe-thoi-duoc-khong/1509397/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.