Tô Hữu Điềm nheo mắt tỏ vẻ lên án, bắn về phía Viên Duy.
Viên Duy thu mắt lại, rất ư là bình tĩnh đối mắt với Tô Hữu Điềm.
Tô Hữu Điềm căm tức, dựa vào đâu lỗi do anh mà mình lại phải chột dạ trước? Nghê Thu Vũ đã tìm tới tận cửa rồi, anh vẫn còn bình tĩnh như vậy, rõ ràng là không để cô vào mắt!
Tô Hữu Điềm nghiến răng, kéo cravat anh: "Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Trên mạng có ảnh chụp hai người ở chung, anh còn muốn chối?"
Viên Duy không nhanh không chậm nắm lấy ngón tay cô: "Anh không chối."
Tô Hữu Điềm lườm anh: "Vậy anh nói đi, tối qua vì sao lại ở cạnh cô ấy?"
Con ngươi Viên Duy khẽ động, lông mi đen nhánh phủ bóng xuống mặt.
Anh đáp: "Tiện đường."
Tiện đường?
Chỉ là tiện đường thôi?
Không phải anh không thích Nghê Thu Vũ sao? Sao lại cho cô ấy lên xe?
Cái cớ qua loa lấy lệ thế mà cũng nói ra được!
Tô Hữu Điềm tức giận vùi mặt vào cổ anh, cắn mạnh một cái: "Anh gạt em!"
Cô xuống răng ác thật, lúc hàm răng ma sát với da thịt, còn có thể nếm được vị máu tươi.
Viên Duy khẽ xuýt xoa, anh ngẩng đầu lên, mặc Tô Hữu Điềm trút giận, nói: "Không có."
Tô Hữu Điềm buông miệng, nhìn dấu vết trên cổ Viên Duy, có chút không nỡ, nhưng nghĩ đến thái độ có lệ của anh, vẫn lên án nhìn anh, tức giận đến độ khóe mắt cũng đỏ lên.
Viên Duy thở dài bất đắc dĩ, nói vào điện thoại: "Để cô ấy lên đi."
Tô Hữu Điềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-mi-nhe-nhe-thoi-duoc-khong/1509394/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.