Dường như Viên Duy đã ngoan ngoãn thiếp đi, Tô Hữu Điềm rút kim truyền dịch cho anh, nhìn chân mày anh dần giãn ra, cuối cùng cũng có thể thở phào.
Cô không dám tắt đèn, mơ mơ màng màng nằm xuống cạnh Viên Duy.
Ánh đèn mờ tối chiếu lên đôi mắt đang dần lim dim của cô, chói chang như một mặt trời nhỏ, mắt Tô Hữu Điềm đỏ bừng, cô khó chịu lầm bầm một tiếng, vùi mặt vào cổ Viên Duy.
Trước mắt dịu tối lại, hơi thở quen thuộc bao phủ quanh mũi cô, cô hít lấy một hơi thật sâu.
Đương lúc nửa tỉnh nửa mơ, cô chưa kịp ngủ thì đột nhiên cảm giác lồng ngực Viên Duy kịch liệt lên xuống. Giống như nhìn thấy điều gì kinh khủng lắm, trong mơ anh hít phải một hơi khí lạnh.
Tô Hữu Điềm hoảng hồn, vội ngồi dậy xem.
Hàng mi đen như lông quạ của Viên Duy bất an run rẩy, môi anh mím chặt, con ngươi xoay chuyển đầy bồn chồn.
Tô Hữu Điềm vội rờ lên trán anh, tuy còn rất nóng nhưng cũng đã đỡ hơn nhiều rồi.
Có vẻ như là gặp áp mộng, có nên gọi anh tỉnh lại không?
Đang do dự, tay Viên Duy chợt bắt lấy cổ tay cô, Tô Hữu Điềm bị đau khẽ kêu một tiếng, Viên Duy siết tay mạnh đến mức đầu ngón tay anh trắng bệch, cô thấy cổ tay mình cũng sắp nát ra rồi.
Cô nhe răng muốn giật tay ra, nhưng nhìn khuôn mặt ngủ cũng bất an của Viên Duy, cô cắn răng không nhúc nhích.
May mà, Viên Duy dường như tỉnh lại. Lông mi anh run rẩy, đôi môi mỏng mím lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-mi-nhe-nhe-thoi-duoc-khong/1509392/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.