Chương trước
Chương sau
Dường như Viên Duy đã ngoan ngoãn thiếp đi, Tô Hữu Điềm rút kim truyền dịch cho anh, nhìn chân mày anh dần giãn ra, cuối cùng cũng có thể thở phào.
Cô không dám tắt đèn, mơ mơ màng màng nằm xuống cạnh Viên Duy.
Ánh đèn mờ tối chiếu lên đôi mắt đang dần lim dim của cô, chói chang như một mặt trời nhỏ, mắt Tô Hữu Điềm đỏ bừng, cô khó chịu lầm bầm một tiếng, vùi mặt vào cổ Viên Duy.
Trước mắt dịu tối lại, hơi thở quen thuộc bao phủ quanh mũi cô, cô hít lấy một hơi thật sâu.
Đương lúc nửa tỉnh nửa mơ, cô chưa kịp ngủ thì đột nhiên cảm giác lồng ngực Viên Duy kịch liệt lên xuống. Giống như nhìn thấy điều gì kinh khủng lắm, trong mơ anh hít phải một hơi khí lạnh.
Tô Hữu Điềm hoảng hồn, vội ngồi dậy xem.
Hàng mi đen như lông quạ của Viên Duy bất an run rẩy, môi anh mím chặt, con ngươi xoay chuyển đầy bồn chồn.
Tô Hữu Điềm vội rờ lên trán anh, tuy còn rất nóng nhưng cũng đã đỡ hơn nhiều rồi.
Có vẻ như là gặp áp mộng, có nên gọi anh tỉnh lại không?
Đang do dự, tay Viên Duy chợt bắt lấy cổ tay cô, Tô Hữu Điềm bị đau khẽ kêu một tiếng, Viên Duy siết tay mạnh đến mức đầu ngón tay anh trắng bệch, cô thấy cổ tay mình cũng sắp nát ra rồi.
Cô nhe răng muốn giật tay ra, nhưng nhìn khuôn mặt ngủ cũng bất an của Viên Duy, cô cắn răng không nhúc nhích.
May mà, Viên Duy dường như tỉnh lại. Lông mi anh run rẩy, đôi môi mỏng mím lại, mắt he hé thành một khe nhỏ.
Tô Hữu Điềm vội cúi người xuống, nhỏ giọng gọi: "Viên Duy?"
Đáy mắt Viên Duy lóe lên một vệt sáng, anh chậm rãi mở mắt ra, trông thấy Tô Hữu Điềm mà dường như có phần không hồi thần được, vẫn không động đậy.
Tô Hữu Điềm thò tay ra quơ quơ trước mắt anh: "Anh sao thế?"
Viên Duy nhướng mày, đáy mắt anh như kết băng, nhìn Tô Hữu Điềm chằm chằm.
Tô Hữu Điềm hít phải một hơi lạnh, cô theo bản năng hơi lùi ra sau, không dám nhìn vào mắt Viên Duy.
Nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của Viên Duy, tim cô vẫn không ngừng đập dồn dập.
Ánh mắt kia tuyệt đối không phải ánh mắt Viên Duy nhìn cô thường ngày, Viên Duy có lúc tức giận với cô, nhưng mặt anh chỉ như bị đông cứng không chút thay đổi, cùng lắm là dùng ánh mắt vụt vụt trộm bắn tên về phía cô, chứ chưa bao giờ nhìn cô với ánh mắt băng giá như vậy.
Ánh mắt đó, khiến cô cảm thấy như một con dã thú, nhìn thấy món đồ chơi chạy trốn vô số lần khỏi móng vuốt mình, nó thẹn quá hóa giận, rốt cuộc quyết định ăn sống thứ đồ chơi ấy.
Tô Hữu Điềm bị ý nghĩ của mình dọa sợ, cô quay đầu lại nhìn lên, phát hiện ra Viên Duy đã nghiêng đầu ngủ lại rồi.
Tô Hữu Điềm cạn lời muốn đập anh, ngã bệnh cũng không quên dọa người!
Tô Hữu Điềm bị Viên Duy lăn qua lộn lại như vậy, tỉnh luôn cả ngủ. Cô ngồi quỳ xuống, ôm đầu than thở một tiếng.
Viên Duy từ từ buông tay cô ra, quay mặt vào tường.
Tô Hữu Điềm thở dài, tắt đèn.
Sáng sớm hôm sau, Tô Hữu Điềm vừa tỉnh ngủ thì cảm thấy có một bàn tay ấm áp đang vuốt ve mặt mình.
Cô theo bản năng mở hai mắt sưng đau ra, thấy Viên Duy đang đứng dưới đất, con ngươi nhạt mày lẳng lặng nhìn cô.
Tô Hữu Điềm sửng sốt, vội ngồi dậy: "Anh dậy làm gì?"
Mặt Viên Duy vẫn tái nhợt, đôi môi mỏng hơi khô nẻ, nhưng ánh mắt trong vắt, có vẻ như tinh thần không tệ lắm.
"Nấu cơm."
Tô Hữu Điềm ngửi thấy trong không khí có mùi cơm, cảm thấy xấu hổ vô cùng, Viên Duy là người bệnh mà còn phải nấu cơm cho cô, cô thật sự là quá vô dụng.
Tô Hữu Điềm giơ cái móng vuốt bị quấn thành bánh chưng của mình lên sờ trán Viên Duy, thấy không còn nóng nữa mới thở phào nhẹ nhõm nói: "Anh còn khó chịu ở đâu không? Có cần em gọi bác sĩ qua khám lại cho anh không?"
Viên Duy cầm móng vuốt cô xuống, nắn nắn đầu ngón tay cô: "Khó chịu, ngực đau."
Tô Hữu Điềm nói: "Ngực đau? Để em đi tìm bác sĩ."
Viên Duy giữ tay cô, cặp mi dài cụp xuống: "Đêm qua có một cái vòi lệ nằm cạnh anh xả lũ, tim anh đau."
Mẹ kiếp!
Mẹ...kiếp!
Cô vừa nghe thấy gì vậy?
Viên Duy đang nói lời âu yếm với cô đấy à?
Tô Hữu Điềm trợn tròn mắt, thấy ánh mắt Viên Duy rọi thẳng vào mắt mình, như một đầm nước nóng, cuồn cuộn thứ nước trong lành, rót trọn vào tim cô.
Cô hít sâu một hơi, đột nhiên bưng mặt, vừa bưng đã cảm thấy má mình còn nóng hơn Viên Duy đêm qua.
Tim cô nhảy tưng bừng như muốn bay ra khỏi ngực, chỉ hận không thể nhảy ra dính luôn lên người Viên Duy.
Viên Duy nói: "Vui lắm à?"
Tô Hữu Điềm quỳ trên giường đất, nhịn không được bưng mặt cười he he hai tiếng.
Viên Duy cười, xoa xoa đôi mắt sưng vù như hạch đào của Tô Hữu Điềm, hỏi: "Còn đau không?"
Tô Hữu Điềm khó khăn chớp mắt, lúc này cô mới cảm thấy hai mắt nặng trĩu, xót vô cùng.
Cô theo bản năng muốn giơ tay lên dụi, Viên Duy nắm lấy móng vuốt cô, nói: "Đừng động."
Nói đoạn, anh lấy cái khăn nhúng nước nóng đã chuẩn bị từ sớm đặt trên giường đất, nhẹ nhàng đắp lên hai mắt cô, lòng bàn tay ấm áp cách lần vải dịu dàng xoa xoa trên mắt cô.
Con ngươi Tô Hữu Điềm đảo trái đảo phái dưới tay anh, trong bóng tối, bàn tay ấm áp của Viên Duy, cái khăn mặt mềm mại và hơi thở của anh trở nên vô cùng nổi bật.
Dần dần, mắt không còn xót như trước nữa, cô nắm lấy cổ tay Viên Duy.
"Không cần nữa, em...ưm!"
Cánh môi khô ráo ấm áp dán lên, hô hấp Tô Hữu Điềm bị nghẹn lại, cảm thấy trên môi mình như có cánh hoa hồng khô ráo đậu lên, vừa thơm mát vừa dịu dàng, mang theo cảm giác ngưa ngứa lại tê dại, eo Tô Hữu Điềm mềm nhũn, nhịn không được muốn ngã xuống.
Hai tay Viên Duy đỡ lấy eo cô, chỉ hận không thể siết cô dính chặt vào người.
Trước mắt Tô Hữu Điềm đen kịt, hơi thở của anh, tiếng tim anh đập và tiếng vải vóc khe khẽ cọ sát, đều phóng đại lên gấp bội, gõ mạnh vào đầu cô.
Tay cô yếu ớt khoác lên vai Viên Duy, chỉ cảm thấy mạch suy nghĩ của mình như đã bị mút mất theo đầu lưỡi anh, trong đầu như một nồi nước đường đun nóng, không ngừng nổi lên lăn tăn những bóng nước ngọt lịm, đầu ngón tay cô run rẩy, nhịn không được vòng hờ lấy cổ Viên Duy.
Viên Duy hơi khựng lại, tay anh chợt bắt lấy gáy Tô Hữu Điềm, chỉ hận không thể cắn môi cô bật ra nước, không thể tấn công mạnh hơn như muốn mút ra thêm càng nhiều nước đường.
Tô Hữu Điềm híp mắt, cảm thấy ánh nắng ngoài cửa sổ quá chói chang, nhưng cũng thật xán lạn.
Lát sau, Viên Duy buông cô ra, vuốt một cái lên đôi môi sưng đỏ của cô: "Thay quần áo đi rồi ăn cơm."
Tô Hữu Điềm choáng váng ngã ngồi trên giường đất, cô hổn hển thở dốc, vẫn chưa tỉnh táo lại được.
Viên Duy cười, xoay người ra ngoài.
Tô Hữu Điềm hít một hơi thật sâu, thấy Viên Duy ra cửa, cô ngao một tiếng, xoay người điên cuồng lăn lộn trên chăn.
A a a!
Hôn!
Viên Duy lại hôn cô rồi!
Sáng sớm đã hôn cô, không sợ cô sẽ bị kích động nổ mạch máu sao?
Tô Hữu Điềm vùi mặt vào chăn, cắn môi cười.
Nổ thì nổ đi, nếu có thể được Viên Duy hôn mỗi ngày, cô dù có liệt nửa người cũng thấy vui!
Kích động qua đi, cô mới miễn cưỡng vắt ra được chút rút rè của con gái, thu lại nụ cười, thay quần áo rồi chờ cơm ăn.
Viên Duy bưng mâm lên, Tô Hữu Điềm đói bụng thật sự, ăn sáng chỉ có cháo trắng mà cô cũng thèm muốn chết.
Móng vuốt cô bị thương không tiện, chỉ có thể khó khăn dùng đầu ngón tay cầm thìa húp cháo.
Viên Duy lấy móng vuốt cô ra, cầm thìa múc một miếng cháo, đưa tới bên miệng cô: "Nói a đi nào"
A?
Ăn thì a cái gì?
Tô Hữu Điềm liếc xéo anh: "Em tự ăn."
Viên Duy thản nhiên nhìn cô: "Nói a đi nào."
Ăn một bữa thôi mà cũng lắm chuyện!
Tô Hữu Điềm không vui nghĩ, nhưng vẫn há miệng.
"A..."
Viên Duy bón miếng cháo vào miệng cô.
Tô Hữu Điềm nuốt một miếng xuống, thoải mái thở dài.
Cô bội phục Viên Duy thật sự, một bát cháo thôi mà cũng có thể khiến cô thỏa mãn như vậy.
Viên Duy nói: "Nếu em còn muốn giữ móng vuốt thì mấy ngày tới đừng có sờ mó lung tung."
Tô Hữu Điềm nhìn cái tay bị bó như bánh chưng của mình, ngoan ngoãn gật đầu.
Viên Duy nói: "Há miệng."
Tô Hữu Điềm theo phản xạ há miệng.
Viên Duy thưởng cho cô một cái xoa đầu.
Tô Hữu Điềm sửng sốt, cô đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, chợt im lặng.
Viên Duy vẫn giơ thìa, hỏi cô: "Sao thế?"
Ánh mắt anh nhìn cô vẫn ấm áp dịu dàng như thếm nhưng hốt nhiên Tô Hữu Điềm lại cảm thấy, trong đó lại hàm chứa một ý khác.
Nhớ tới những gì Viên Duy nói với cô lúc ở trong phòng anh, hôm nay vừa bón ăn, vừa như tìm kiếm manh mối, cô càng nghĩ càng thấy sai sai.
Chẳng lẽ Viên Duy đã biết cái gì?
Tô Hữu Điềm vừa nghĩ vậy, cả người liền căng cứng.
Nhưng nghĩ lại, cốt truyện đã nát thế này, Viên Duy biết cũng chẳng có gì ảnh hưởng.
Cô thăm dò nói: "Hôm nay anh lạ thật đấy."
Viên Duy cười, đưa thìa tới bên miệng Tô Hữu Điềm: "Ăn đi."
Tô Hữu Điềm nhìn anh, chậm rãi nuốt cháo xuống.
Cô cảm thấy, Viên Duy có thể đã thực sự biết được một ít chân tướng.
Sau khi trở lại thành phố A, Tô Hữu Điềm lại quay lại làm việc, như cô tưởng tượng, giới giải trí đối với cô chẳng nơi nào là thân thiện.
Có lẽ là do những "chiến tích huy hoàng" trước đó của cô, hiện giờ độ nổi của cô đã bị vùi dập không thương tiếc, lời đồn thất thiệt tung hoành trên mạng, nghĩ lạc quan thì, đây cũng coi như một kiểu nổi tiếng.
Netizen trên weibo vừa thấy tin cô trở về, lập tức rần rần nhốn nháo, chỉ hận không thể lật tung hết tất cả những sự thật xấu xa tìm không ra của cô lôi ra phỉ báng.
"Mẹ ơi, cô còn mặt mũi mà quay lại cơ à?"
"Con mẹ này sao vẫn chưa bị dập chết ấy nhỉ?"
"Có đúng là cô bắt nạt Nghê Thu Vũ ở đoàn làm phim không?"
"Bệnh ngôi sao còn dám có mặt mũi trở lại? Cút về nhà đi!"
Sự nổi tiếng của cô xuống dốc không phanh, ảnh hưởng trực tiếp tới đãi ngộ hiện tại của cô.
Phòng hóa trang lúc nào cũng phải đợi, các câu hỏi của đám kí giả cũng càng lúc càng xảo trá, còn đủ loại paparazi chỉ hận không thể dính lên người cô, tìm ra nhiều thứ để tung tin đồn nhảm hơn.
Mặc dù biết những chuyện này cũng không thật sự là nhằm vào cô nhưng Tô Hữu Điềm vẫn cảm thấy có phần uể oải vô cùng, dần dần, cô cũng ít ra ngoài.
Nếu có Viên Duy bầu bạn, cô còn có thể chịu đựng được, nhưng gần đây, Viên Duy rất ít khi về nhà, trước kia là do bận rộn nhiều việc, giờ lại càng bận rộn hơn.
Tô Hữu Điềm không biết anh đang bận cái gì, mỗi lần thấy anh về nhà đều đã là nửa đêm, cũng có lúc không về.
Cô còn tưởng là sau khi ngầm xác định quan hệ với Viên Duy sẽ có thể dính nhau cả ngày chứ...
Cô thở dài một tiếng, ôm Nhúm Lông nằm thẳng đơ trên sofa.
Nhúm Lông gần đây lại được ăn thức ăn cho chó yêu thích nên mập ra không ít. Tô Hữu Điềm bóp bóp đống thịt trên người nói, bi ai nói:
"Lông à, ba con gần đây càng ngày càng bận, mặc kệ mẹ con mình ở nhà luôn rồi. Tuy trong nhà có thức ăn cho chó và hoa quả, chocolate, bánh kem bánh quy các thứ, nhưng mẹ chẳng thèm những thứ này chút nào."
Cô tựa đầu lên cái lưng lông lông của Nhúm Lông, bỏ một miếng khoai tây chiên vào miệng: "Mẹ mà là loại phụ nữ có thể lấy đồ ăn ra xua đuổi chắc?"
Nhúm Lông bị cô ép chịu không nổi, nằm nhoài trên thảm trải sàn ư ử một tiếng.
Tô Hữu Điềm xem weibo, hậm hực nói: "Đàn ông nửa đêm không về nhà, chắc chắn là làm chuyện không tử tế!"
Đang nói, cô chợt lật tới hashtag đứng đầu trên hot search.
"Viên Duy Nghê Thu Vũ"
Cô click vào, phát hiện ra là ảnh chụp Nghê Thu Vũ xuống khỏi xe Viên Duy, tuy ánh sáng rất mờ nhưng có thể nhìn ra dáng người thướt tha của Nghê Thu Vũ và gò má gầy gầy của Viên Duy.
Bình luận trong đó hoàn toàn nghiêng về một phía:
"Ha ha ha! Sảng khoải chết được! Ba Viên cuối cùng cũng đá con mẹ não tàn kia đi rồi!"
"Nghê Thu Vũ làm tốt lắm! Mị đã sớm ghét cay ghét đắng con mẹ Thịnh Hạ kia rồi!"
"Tuy việc đào góc tường nhà người ta không tốt lắm, nhưng nếu là Nghê Thu Vũ thì mị ủng hộ!"
Cô tức giận lăn một vòng trên thảm trải sàn: "Hôm qua còn nói là có việc nên không về cơ đấy, thì ra là đi gặp con đàn bà khác, đàn ông đều là rắm thối!"
Nhúm Lông bị cô đè phải đuôi, ngao một tiếng, chui tọt vào ổ chó.
Tô Hữu Điềm càng thêm tức giận, cô dứt khoát đứng dậy, lôi Nhúm Lông từ trong ổ chó ra.
"Ngoan ngoãn ở nhà, chờ mẹ đi bắt gian về!"
- ----------
Chỗ tớ bị chặn Wattpad, vào rất chậm và lag, vậy nên tạm thời truyện này không thể cập nhật thường xuyên được, bên Hung Giản đăng cũng là phải nhờ bạn vào Wordpress cop về hộ. Mọi người thông cảm nha ~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.