Tô Hữu Điềm ngao một tiếng, cô ra sức giãy giụa trên vai Viên Duy.
"Anh làm gì thế? Thả em xuống!"
Bàn tay to lớn của Viên Duy bóp chặt lấy eo cô, vai hất một cái, lập tức ném cô xuống sofa.
Tô Hữu Điềm bị ném mà chaosng váng, cô lắc lắc đầu, cả người lún sâu trong sofa.
Môi Viên Duy mím rất chặt, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể nhe nanh giương vuốt.
Cô sợ sệt nhìn Viên Duy, chỉ hận mình không thể hòa luôn vào làm một với sofa:
"Anh làm gì thế? Quay mặt đi!"
Viên Duy mặc tây trang màu đen, quấn khăn quàng cổ nhạt màu, ánh nắng ban mai nhảy nhót trên mặt anh nhưng không cách nào làm tan đi được băng lạnh trên cả người anh.
Anh đút hai tay vào túi quần, sống lưng thẳng tắp, trông chẳng có vẻ gì là ăn nhập với không gian nhỏ bé của nơi này.
Anh nhìn dáng vẻ sợ sệt của Tô Hữu Điềm, thu mắt lại, tay duỗi ra chống lên thành sofa, lập tức vây cô lại trên ghế.
Tô Hữu Điềm không dám ngẩng lên nhìn anh, chỉ gắng hết sức rụt cổ ra sau.
"Em, em nói cho anh biết, nếu anh không muốn ngày mai không xuống được giường thì cách xa em ra chút!"
Viên Duy hừ một tiếng, cả người chợt áp xuống, khoảng cách lập tức rút ngắn lại, cơ thể hai người kề sát vào nhau.
Viên Duy bắt lấy cằm cô, hơi thở lạnh băng chậm rãi phả lên da cô. Hô hấp của anh thong thả, nhưng lại có thể nghe ra tâm trạng đang bị đè nén, giống như một con mãnh thú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-mi-nhe-nhe-thoi-duoc-khong/1509389/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.