Tô Hữu Điềm dựng mi, mất hứng xòe vuốt đập anh.
Viên Duy nắm lấy tay cô: "Đừng động đậy, mặc quần áo tử tế, tôi dẫn em ra ngoài."
Tô Hữu Điềm dụi dụi mắt: "Ra ngoài? Đi đâu?"
"Dẫn em đi gặp một người."
Buổi tối, trong nhà hàng đồ Tây, đèn đóm sáng trưng.
Thường Luân đeo kính râm, ưỡn bụng ngồi trên ghế, không giống như tới ăn cơm mà giống xã hội đen tới gây sự hơn.
Nhân viên phục vu vẫn duy trì nụ cười mỉm cứng ngắc: "Thưa anh? Xin hỏi anh cần gì?"
Thường Luân khoát khoát tay: "Tôi chờ người."
Nhân viên phục vụ lui xuống rồi, lúc này Thường Luân mới không nhịn được đổi tư thế ngồi.
Gã vốn không định đến, nếu không phải Viên Duy "xin" gã, gã thật sự không muốn gặp con ả kia.
Hồi trưa, Viên Duy nhìn ra gã có lòng cảnh giác rất lớn đối với Thịnh Hạ, bèn đề nghị ba người họ cùng ra ngoài ăn một bữa, làm quen với nhau.
Không phải là một con bé dối trá điêu ngoa sao, có gì mà xem.
Hơn nữa, gã quen con bé đó thì có ích lợi gì? Cần phản đối cũng đã phản đối, Viên Duy cũng đâu phải không biết tính gã, một khi đã chướng mắt ai thì nói sao cũng vô dụng.
Lẽ nào...Viên duy muốn bảo con bé này giả vờ giả vịt trước mặt gã?
Gã hừ một tiếng, gã xem người nhiều năm như vậy, người nào tính cách ra sao, gã liếc mắt cũng nhìn ra, muốn lừa gã? Nằm mơ!
Gã đương nghĩ vậy, chốc lát sau liền thấy Viên Duy dẫn một người đi qua.
Tô Hữu Điềm bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-mi-nhe-nhe-thoi-duoc-khong/1509380/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.