Tô Hữu Điềm muốn sụp đổ, cô vươn cổ ra gào lên với hệ thống: "Lại giết chết? Cổ ta đây này, mi giết đi! Giết đi!"
[Hôm qua cô nói gì ấy nhỉ?]
Tô Hữu Điềm bỗng nhiên nghĩ đến những lời hùng hồn tự mình nói hôm qua, cô theo phản xạ nhìn về phía Viên Duy. Viên Duy tựa như ý thức được cô có chỗ nào đó không đúng, vừa nhíu mày vừa đứng lên.
[Ngẫm lại lời cô đã nói coi? Không phải cô nói là đều sẽ nghe theo ta hết à?]
Đúng vậy, cô không vì mình thì cũng phải vì Viên Duy. Không hoàn thành nhiệm vụ, Viên Duy sao có thể vùng dậy được!
"Mi cũng gạt ta!"
[Đừng có lề mề nữa, nhảy mau!]
Mẹ nó, không phải chỉ là nhảy thôi sao? Nếu lỡ có bại liệt nằm giường thì cô cứ ỷ lại vào hệ thống bảo nó cho cô dưỡng lão là được!
Tô Hữu Điềm cắn răng, nhắm mắt nhắm mũi nhảy xuống.
"Mẹ kiếp!"
"Đạo diễn! Có người bị lăn xuống!"
"Thịnh Hạ bị lăn xuống rồi!"
"Thịnh Hạ!!!"
Tô Hữu Điềm ôm đầu, lăn một vòng trên sườn núi, cỏ dại và sỏi đá cấn và người khiến cô phải chửi thề, cô nheo mắt lại, dường như liếc thấy khuôn mặt kinh hoàng của Viên Duy, nhất thời cảm thấy chết cũng không còn gì tiếc nuối mà nhắm mắt lại.
Cu con à, mẹ chỉ có thể làm tới đây cho con thôi, sau này con lên như diều gặp gió rồi thì nhất định không được quên mẹ đó, không phải, có ngược mẹ thì nhất định chỉ ngược nhẹ nhẹ thôi, bằng không mẹ chết cũng không nhắm mắt!
[Nhiệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-mi-nhe-nhe-thoi-duoc-khong/1509367/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.