Dương Hy đi vào nhà vệ sinh. Cô lấy nước rửa mặt mình cho tỉnh táo. Dương Hy không muốn khóc nữa. Vì bây giờ dù có khóc đến cạn nước mắt cũng chẳng giải quyết được gì. Đôi tay cô bóp chặt lại. Gương mặt nhợt nhạt tiều tụy nở nụ cười chua xót. Cuộc đời mà! Cho dù có nghiệt ngã đến đâu thì cũng không quật ngã được ý chí của con người . 
Dương Hy lấy tay sờ bụng. Gương mặt trở nên đầy quyết tâm. 
…. 
Tiểu Thất đi qua đi lại vẫn chưa thấy Dương Hy ra. Cô sợ Dương Hy ngất xỉu liền gõ của liên tục: 
" Hy? Cậu sao rồi?" 
Vẫn không có tiến trả lời. Tiểu Thất đập cửa: 
" Rầm...rầm…" 
"Hy? Mau trả lời tớ!" 
" Ầm... ầm…" 
" Hy cậu có sao không? Mau trả lời tớ đi!" 
Tiểu Thất hoảng hốt khi không nhận được câu trả lời. Cô dùng hết sức tông cửa vào: 
" Rầm!" 
Vừa tông vào cũng là lúc Dương Hy mở cửa ra: 
" Tiểu Thất! Tớ không sao!" 
Tiểu Thất thở phào nhẹ nhõm. Dương Hy kéo tay Tiểu Thất, ánh mắt thành khẩn cầu xin: 
" Tiểu Thất! Cậu phải giúp tớ việc này!" 
Sau đó Dương Hy nói nhỏ với Tiểu Thất. Tiểu Thất nghe xong liền lập tức phản đối: 
" Không được! Quá nguy hiểm! Cậu nghe tớ nói. Chỉ cần ở đây tịnh dưỡng. Mọi việc còn lại đừng quá lo!" 
Dương Hy nắm chặt tay Tiểu Thất, lần này cô đã hạ quyết tâm: 
" Tiểu Thất! Cậu phải tin tớ! Tớ sẽ không sao đâu!" 
"Tiểu Thất! Tớ không muốn cả đời này phải sống trong hối hận. Tớ van xin cậu!" 
Lần này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-em-yeu-em/739615/chuong-51.html