Lúc ra về, Dương Hy không nỡ rời đi. Lũ trẻ cũng vậy, chúng níu kéo vạt áo của cô, đứa khác ôm chân cô. Không ai nói lời nào với ai. Tất cả quyến luyến đều chứa đựng trong ánh mắt ngây ngô của lũ trẻ.
Dương Hy mỉm cười xoa đầu từng đứa chào tạm biệt.
" Mẹ nhất định sẽ quay lại…"
" Bái bai ba mẹ!"
" Ba mẹ nhớ về thăm tụi con…"
Tụi nhỏ chạy đuổi theo. Dạ Phong cũng không nỡ nhưng anh vẫn đạp ga tăng tốc.
Dương Hy chạnh lòng. Cô quay đầu nhìn lại, lúc này chỉ còn hai hàng cây bên đường.
Trẻ con cần tình thương yêu. Chúng rất ngây thơ. Chúng không có tội. Nếu không yêu thương cũng phải có trách nhiệm với những sai lầm của bản thân. Có điều mấy ai dũng cảm đối mặt với trách nhiệm thiêng liêng nhưng vô cùng nặng nề đó kia chứ?
Định kiến xã hội, cái nhìn và chỉ trích của người khác. Gánh nặng cơm áo gạo tiền và cả tương lai phía trước. Mấy ai có thể mạnh mẽ vượt qua?
Thật ra vui buồn sướng khổ đều do bản thân mình tự nhìn nhận. Cho dù người khác nói đó là đau khổ nhưng bản thân mình cảm thấy đó là hạnh phúc thì chính là hạnh phúc. Lựa chọn là do tự bản thân mỗi người. Vì không ai có thể sống thay cuộc đời của ai cả. Chỉ có bản thân mình mới làm chủ cuộc đời của mình.
Dương Hy ngồi tựa lưng ra sau ghế. Dòng suy nghĩ cứ miên man làm cô nhớ đến nụ cười hiền từ của Dương Thiên. Khi mẹ cô mất, cha cô có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-em-yeu-em/739606/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.