Dương Hy kéo vali đi thật nhanh. Lúc nảy cô lại mang giày cao gót nữa chứ! Chân cũng sắp chịu không nổi nữa rồi. Cô ngồi bẹp xuống đường. Cảm giác như cả thế giới đang bỏ rơi cô vậy! 
Lúc này, cũng không thể về Dương gia được. Cô nghĩ đến cô bạn thân Tiểu Thất. Điện thoại sau một tiếng tút dài cuối cùng cũng có người bắt máy. 
" Tiểu Thất ơi...tớ nhớ cậu!"  
Giọng Tiểu Thất mừng rỡ: 
" Xí! Cuối cùng cậu cũng nhớ đến tớ!" 
"Cậu mau đến đón tớ đi. Tớ khó chịu. Hu...hu…"  
" Được rời. Chủ tịch Dạ cho cậu tự do vậy hả?" 
" Đừng nhắc nữa! Cái tên Dạ Phong đó còn muốn tớ mau biến mất….Mau đón tớ đi. Huhu….tớ đói! 
" Được!"  
Dương Hy đã đi bộ khỏi Dạ gia lâu lắm rồi. Chẳng hiểu sao lúc nảy tự nhiên nói đi là đi, không mang theo tiền. Xe buýt còn không đi được đừng nói gì đến taxi. Sức cùng lực kiệt mới nhớ tới Tiểu Thất.  
Dương Hy ngồi xuống ven đường lấy tay nghịch đất dưới chân : 
" Hy ơi là Hy...mày bị cái gì không biết? Có phải mày bệnh rồi không. Tự nhiên lại bỏ đi. Bây giờ cũng không có mặt mũi nào quay lại. Người ta làm gì kệ...thái độ mày là sao?"  
… 
Tiếng xe phanh gấp. Dương Hy ngước lên nhìn thấy Tiểu Thất đứng trước mặt liền chạy lại ôm chầm lấy òa khóc như một đứa con nít. 
Tiểu Thất lấy tay xoa lưng cô an ủi: 
" Thôi được rồi..tớ biết rồi…!" 
" Huhu...hic...hic… tớ không còn ai là chỗ dựa rồi. Từ nay cũng nên tự lập…!" 
"Dương Hy mạnh mẽ đâu rồi? 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-em-yeu-em/739593/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.