Lúc Tạ Khang Yên không nén được, cũng đến công ty của Ân Dĩnh tìm cô.
Trên đường đi, anh đã nghĩ tới rất nhiều lý do để giải thích cho chuyện Ân Dĩnh không nghe máy, không trả lời tin nhắn….Dù bản thân chỉ là một thầy thuốc Trung y đi nữa thì….dù sao cũng xem như là làm chủ một hiệu thuốc nhỏ, có chút tài sản. Còn làm nghiên cứu sinh ở trường đại học, cũng có lương khoảng ngàn tệ mỗi tháng. Không nhiều, song so với nhiều người cũng xem là ổn định. Ân Dĩnh nếu không phải là cô gái đam mê vật chất như lời mấy người trong phim trường nói thì số tiền anh kiếm được có thể giúp cả hai cuộc sống an ổn. Tạ Khang Yên hoàn toàn có khả năng nuôi được Ân Dĩnh, không cần cô phải đi làm.
Song, thái độ của những cô gái trong công ty khi nghe nhắc đến cô lại không thân thiện lắm. Có người còn hất mặt ra ngoài cửa, nhếch môi như trêu chọc Tạ Khang Yên:
-Đi tiếp khách rồi, khuya lắm mới về.
Họ không che giấu gì cả, nói luôn địa điểm cho Tạ Khang Yên biết. Anh bước ra ngoài trong cái lạnh. Cảm giác mông lung, như là buồn, có cả giận, lại có cả lo sợ….Cô gái nhỏ đó không lẽ cũng chẳng đơn thuần như đã biểu hiện bên ngoài.
Cô rời đi, trong xe một người đàn ông khác.
Tạ Khang Yên lại theo bản năng đón taxi đuổi theo cô.
Trên xe, anh nghĩ đến rất nhiều chuyện. Phố phường đèn lấp lánh, Tạ Khang Yên bỗng giật mình thoảng thốt…Tại sao mình phải đuổi theo?
-Cảm ơn bác tài.
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-duyen/1510774/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.