Tiểu Quân thực sự rất sợ. Cậu bé mới có mười mấy tuổi, đứng trướcnỗi đau mất người thân vẫn còn quá non nớt. Cậu bé chỉ biết gọi điệnthoại cho chị. Bác sĩ nói phải chuyển lên bệnh viện tuyến trên gấp nhưng ba mẹ dường như đã buông xuôi cho số phận. Ba còn nói với mẹ, ước gìphim con mình đóng phát sóng trước Tết. Ba muốn nhìn thấy chị trước khira đi. Tiểu Quân không muốn điều đó. Tiểu Quân chỉ mong cứu ba mình. Cứu ba thôi.
Ân Dĩnh nhận điện thoại mà người cứngđờ. Tiếng khóc của Tiểu Quân bên kia điện thoại. Ba mẹ cô sống trongvùng ô nhiễm do khai thác mỏ đã lâu để lại. Tuy chính phủ đã nhiều lầncam kết an toàn song đã có không ít người bị bệnh. Ân Dĩnh cũng mong sẽdành đủ tiền để mua nhà đón ba mẹ lên phụng dưỡng, có ngờ đâu…
-Nè, sao lại ngồi đây? Chuyện gì?
Trịnh Diên hoảng hốt khi thấy Ân Dĩnh khóc nấc trong lòng mình. Conbé rất ít khóc.Luôn tỏ ra kiên cường và ít khóc, ngay cả khi chia tayvới người cũ cũng không khóc lóc nhiều đến thế này.
-Ba tao bị bệnh. Bác sĩ nói là u ác tính. Phải đưa lên thành phố chữa bệnh. Tiểu Quân nói, ba cứ cương quyết không chịu cho tao biết. Ba taođịnh Tết này, khi tao về thấy ba mất coi như là đã lỡ….Diên Diên ơi!
Sáu năm trước, ông Ân vì lái xe vội về trong đêm đụng người, phải bồi thường một số tiền rất lớn mà áy náy mãi. Con gái vì món nợ của ôngphải lên thành phố tìm việc làm, làm diễn viên. Giờ người đàn ông khắckhổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-duyen/1510772/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.