Cả một ngày Tạ Khang Yên không đến phim trường, cũng là hôm diễn cuối của Ân Dĩnh. Dự định là 1 tháng rưỡi nhưng nhờ đồng nghiệp phối hợptốt, diễn xuất của Ân Dĩnh cũng linh hoạt nên hoàn công sớm hơn dự kiến. Cô thu dọn, chào đồng nghiệp rồi mới ra về,
Tiền bối Nguyên Sâm không nói gì khácvới cô cả. Ông còn xoa đầu khi cô cúi chào. Tiền bối Từ Lập thì mỉm cười động viên Ân Dĩnh:
-Diễn viên là phải dùng tác phẩm để nói chuyện. Em cố lên!
-Dạ, cảm ơn tiền bối.
Rời khỏi phim trường là rời khỏi Tạ Khang Yên. Anh không cho cô sốliên lạc, cũng không có weibo hay wechat. Đến nỗi Ân Dĩnh còn có cảmgiác, dường như hôm ấy mình đã nghe lầm cái câu “tôi nuôi em”. Căn bảncứ như một giấc mơ.
Ân Dĩnh đón xe bus. Lại nhớ đến cái vé tháng. Có người mua vé cả tháng, nói là sẽ đón đưa Ân Dĩnh mà.
-Về thôi!
Nơi trạm xe gần đoàn làm phim, Tạ Khang Yên đứng đó. Anh không quên lời mình đã hứa. Dùng vé tháng của xe bus, đưa cô về nhà.
Mắt Ân Dĩnh bỗng cay cay….
Trên xe bus, hai người là một cặp đôi tuyệt đẹp. Đoàn phim đóng đô ởnơi khá hẻo lánh nên mỗi lần xe bus đến, đều đã đông nghẹt người. TạKhang Yên lại đứng che cho Ân Dĩnh, không cho ai chạm vào cô.
-Anh vào nhà uống nước không?
Khi cả hai đứng trước chung cư, Ân Dĩnh lại hỏi. Tạ Khang Yên cũng ngượng ngùng lắc đầu, còn định quay đi.
-Anh đợi chút.
Ân Dĩnh tiến lên một chút, đứng trước mặt Tạ Khang Yên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-duyen/1510770/chuong-17-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.