"Vợ à" vừa mở cửa bước vào phòng là Lam Phong đã ôm chằm lấy Ý Hoan.
"Ai là vợ anh!" cô không hiểu cái con người này hôm nay bị gì nữa.
"Sao em lại bỏ anh đi?" Lam Phong nước mắt nước mũi đều sắp chảy ra hết cả rồi.
" Bỏ anh đi?" cô khó hiểu.
"Lúc anh về nhà, anh không thấy em đâu cả đồ đạc, quần áo cũng không thấy đâu. Em nói xem không bỏ anh đi thì là gì! "
Anh không còn quan tâm hình tượng gì nữa, việc quan trọng nhất bây giờ là giữ vợ lại.
" U trời ơi" Ý Hoan bất lực đỡ trán.
"Em đi công tác, khi nãy anh không thấy ngài Loo hay sao ông ấy là đối tác của em. Mời em đến tham dự tiệc đó. "
Ý Hoan ngồi xuống giường nghỉ mệt. Nguyên ngày nay đều đi đi lại lại cô mệt muốn rã người.
" Vậy sao em lại không nói với anh tiếng nào mà lại đi nhanh như vậy?"
" Gấp quá nên chưa kịp nói anh biết" cô cũng quên bén luôn.
Lúc sáng thì bị tin có thai làm cho hóa đá, trưa thì lại nghe tin đối tác không chịu hợp tác tiếp. Nguyên một ngày trời quằn quại cô không nghỉ luôn thì cô còn nhớ đâu là báo cho anh biết.
" Vậy em định giải thích sao về cái này" Lam Phong lấy ra một tờ giấy được gấp lại gọn gàng để ở trong túi áo vest.
"Sao anh có nó!" cô nhớ là mình đã cất rồi mà sao giờ lại nằm trong tay anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dong-yeu-thuong/3576995/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.