Sáng hôm sau, đồng chí cảnh sát canh gác ngoài cửa phòng bệnh phát hiện Nghiêm tổng dậy trễ, lần đầu tiên Nghiêm Tiểu Đao không thức giấc vào đúng năm rưỡi để tắm nước lạnh. Đồng chí sĩ quan trẻ tuổi thử vặn tay nắm cửa khóa trái, sốt ruột gõ cửa. Tiếng bước chân chậm rãi vang lên, sau đó Nghiêm Tiểu Đao cởi trần, kéo giày lệt xệt, một tay cầm dao cạo râu thò đầu ra ngoài. Đồng chí sĩ quan tin tưởng Nghiêm tổng, nhưng vẫn đảo qua căn phòng, tận tụy rà soát xem có bất ngờ gì xảy đến hay không. Nghiêm Tiểu Đao bước tới trước cửa sổ, dùng kính thủy tinh thay gương soi để cạo râu, khóe miệng còn treo nụ cười bất đắc dĩ… Ngài Lăng đang ngủ trên giường của hắn. Lăng Hà nằm sấp, vùi đầu vào gối, ngủ mê mệt như heo, bờ vai lộ ra khỏi đầu chăn, nửa cẳng chân lộ ra khỏi mép chăn, khung cảnh phơi bày trước mắt đồng chí sĩ quan thật sự rất tuyệt… Nghiêm Tiểu Đao ung dung nở nụ cười với đồng chí sĩ quan, tiện tay đắp kín chăn cho Lăng Hà. Đủ loại tâm tình không thể miêu tả đắp thành một biểu cảm phức tạp trên mặt đồng chí sĩ quan, gót chân ngoắt một cái, dùng động tác quay người bước đều bước, lặng lẽ đi ra ngoài… Lúc này Lăng Hà đã quá mệt mỏi, sáu lần ra vào không sót miếng nào, vắt kiệt đến giọt cuối cùng, hậu quả của phóng túng quá đà là chết ngất trên giường Nghiêm Tiểu Đao. Nghiêm Tiểu Đao đang cạo râu dở, lại không thể nhịn nổi quay sang ngắm nghía người trên giường. Hắn ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng vén mái tóc rối tung của Lăng Hà, thưởng thức nửa khuôn mặt lộ ra từ gối đầu của người này, những sợi tóc mềm khẽ đung đưa theo nhịp thở, bộ dạng ngốc nghếch thiện lương còn rất động lòng người. Nghiêm Tiểu Đao vùi cả khuôn mặt vẫn dính bọt cạo râu vào trán, vào mũi Lăng Hà. Đúng như dự đoán, chọc người ta tỉnh dậy mất rồi. Lăng Hà còn ngái ngủ, ánh mắt chầm chậm lấy lại tiêu cự trước cái nhìn đắm đuối nồng nàn của Nghiêm Tiểu Đao, mãi mới nhận ra mình bị bôi trét thành mặt hoa da phấn! Nhưng y chẳng còn sức cấu véo đấm đá người ta, chẳng muốn nhúc nhích, chẳng buồn khách sáo ra lệnh cho Nghiêm Tiểu Đao, “Liếm sạch cho tôi.” Nghiêm Tiểu Đao cởi trần trông rất khôi ngô, dùng dao cạo gột sạch bọt trắng còn đọng trên cằm, lưỡi dao dạo chơi trên phần yết hầu rất có hương vị đàn ông. Động tác này đủ khiến thời gian ngừng lại, hơi thở còn mơ màng vì ngái ngủ của Lăng Hà cũng ngừng lại, để say đắm người này… “Tôi cũng muốn.” Lăng Hà như đã mê muội, khát vọng Tiểu Đao. Nghiêm Tiểu Đao tuân lệnh, dịu dàng đặt ngài Lăng tựa vào đầu giường. Hắn lau mặt cho Lăng Hà, xịt kem cạo râu, nhẹ nhàng vuốt ve cổ và ngực người ta, sau đó mới tỉ mỉ cạo sạch bọt trắng. … Tĩnh dưỡng trong bệnh viện rất bình an thanh thản, dễ khiến tinh thần con người ta lười biếng, dần quên đi thế gian dậy sóng bên ngoài. Chỉ những trận mưa quen thuộc mỗi chập tối mùa hạ trên bến cảng Lâm Loan vẫn đều đặn nhắc nhở người ta rằng, bầu trời thành phố còn mù mịt lắm. Rất nhiều sự việc tưởng như bé nhỏ nối đuôi nhau mà tới, từng bước hội tụ, giống một bàn tay khổng lồ hô gió gọi mưa phía sau màn, vô hình trung cũng đảo lộn rất nhiều nhận thức thâm căn cố đế, thay đổi vận mệnh của một số người. Tiết Khiêm đang hối hả đang phá án, tranh thủ gọi cho Nghiêm Tiểu Đao, “Nghiêm tổng, chúng tôi vừa phát hiện một xác chết đuối gần bờ vịnh.” Nghiêm Tiểu Đao đang đánh bài với đồng chí cảnh sát và bệnh nhân phòng bên cạnh, kẹp điện thoại bên tai, tâm trạng vui vẻ tức khắc bay biến, “… Đội trưởng Tiết gọi tôi đến nhận diện sao?” Tiết Khiêm bàn bạc, “Đúng là chúng tôi cần anh cung cấp một ít DNA của Thích Bảo Sơn, tốt nhất anh cứ đích thân tới một chuyến, để tôi điều xe đến đón anh!” Tung tích của Thích gia vẫn là tảng đá lớn đè nặng trên ngực Nghiêm Tiểu Đao, sống không thấy người chết không thấy xác, cứ mất tăm mất tích như vậy, bất cứ ai cũng không cam lòng. Tâm trạng Nghiêm Tiểu Đao lại hết sức mâu thuẫn, không có tung tích tức là còn hi vọng sống, nếu bị tìm ra thì chỉ có hai trường hợp, một là đã biến thành cái xác chết trôi bủng beo thối rữa, hai là sẽ bị truy nã, tội đã nặng lại càng nặng hơn… Xe hơi chuyên dụng đón Nghiêm tổng từ bệnh viện đến cục cảnh sát. Nghiêm Tiểu Đao ngựa quen đường cũ, lại được mời tới nhà xác và phòng làm việc của pháp y. Ngày trước giúp cục trưởng Bào khám nghiệm di thể của ngài Mạch, hắn cũng đã vào căn phòng này. Tiết Khiêm đeo khẩu trang và găng tay đầy đủ, kéo ngăn tủ chứa thi thể bốc hơi lạnh toát cho Nghiêm Tiểu Đao xem, không quên nhắc nhở, “Trương lên khó coi lắm, anh cứ chuẩn bị tâm lý sẵn đi.” Nghiêm Tiểu Đao chỉ nhìn cái xác thối rữa nọ hai lần, không cần nhìn tới lần thứ ba, ung dung nói, “Không phải ba nuôi tôi.” Khuôn mặt của cái xác đã bị hủy hoại toàn bộ, như thể bị ai đó cố tình dùng dao cắt nát, trông rất đáng sợ, ý đồ che giấu thân phận người chết rõ rành rành. Điều này khiến cho cảnh sát không thể lập tức xác nhận danh tính cụ thể từ kho dữ liệu, đành phải rà soát theo thứ tự trên danh sách những người mất tích dạo gần đây. Nhưng cái xác này không phải là Thích Bảo Sơn. Nghiêm Tiểu Đao nói, “Chắc chắn Thích gia thuận tay trái, tay trái có vết chai do cầm đao và làm việc nặng, nhưng tay trái người này không chai. Vị trí mạch máu trên cổ không giống, độ dày của cơ bắp cũng không giống lắm, không phải ông ấy đâu.” Loading... Tiết Khiêm cũng tán thành, “Xét nghiệm DNA một lần là có thể loại bỏ khả năng, còn vấn đề bây giờ, người chết này là ai? Phá hoại khuôn mặt rồi ném xuống biến, chắc chắn là để hủy thi diệt tích!” Hai người đồng thời quan sát tay phải của xác chết. Người chết xui xẻo này chẳng những bị cắt nát mặt, tay phải cũng bị chặt mất ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa, chẳng rõ vô tình hay cố ý. “Chặt đứt bất cứ bộ phận cơ thể nào cũng đều có khả năng là để che giấu thân phận thật sự của người chết.” Tiết Khiêm nói. “Tức là tay phải của người chết mang đặc điểm nào đó có thể làm bại lộ thân phận?” Nghiêm Tiểu Đao hỏi. “Tay phải của Nghiêm tổng có gì?” Tiết Khiêm hỏi. “Luyện đao, có vết chai do cầm đao, còn có vết đao chém.” Nghiêm Tiểu Đao vươn tay phải, lật qua lật lại quan sát, đột nhiên chuyển đề tài, “Ngón tay phải của đội trưởng Tiết có gì?” Tiết Khiêm vươn ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa bàn tay phải, “Vết chai do cầm súng, một tuần ít nhất tôi tập bắn bốn lần.” Hai người đồng loạt ngộ ra, chính là vết chai do cầm súng. Xạ thủ bắn tỉa có tiểu sử làm cảnh sát hoặc bộ đội, chắc chắn trên ngón tay sẽ có vết chai rất dày khẳng định thân phận đặc thù. Cảnh sát cũng đã thẩm vấn Cổ Diệu Đình. Nhìn ảnh chụp khám nghiệm xác chết khủng khiếp nọ, Cổ thiếu gia không giật mình hoảng sợ như người bình thường, chỉ dữ tợn cười vài tiếng với cái xác, nói chết còn xấu xí hơn cả bố mày trong tương lai, lần này bố mày chết cũng đáng giá! Tiết Khiêm lắc đầu thở dài, “Nếu người này chính là xạ thủ bắn tỉa mà cảnh sát chúng tôi vẫn đang tìm kiếm thì tôi chẳng ngạc nhiên chút nào. Ác giả ác báo, loại người bước sai đường, tiếp tay cho kẻ ác này chắc chắn sẽ gặp kết cục ăn cháo đá bát, phơi thây ngoài đồng thôi.” … Xác nhận xác chết trôi không phải Thích Bảo Sơn đang mất tích, Nghiêm Tiểu Đao âm thầm nhẹ nhõm thở phào, đáy lòng rối bời phức tạp. Hắn hàm hồ nói, “Đội trưởng Tiết này, thực ra vết thương của tôi đã khỏi từ lâu rồi, không muốn anh và cục trưởng khó xử nữa, cứ tạm giam tôi cũng được.” “Nghiêm tổng đừng vào trại tạm giam vội, tôi còn định nhờ anh xác nhận một chuyện khác cơ mà.” Tiết Khiêm giương mắt đánh giá Nghiêm Tiểu Đao, cái nhìn dính chặt không rời, đôi mắt sắc như hai lưỡi dao rà soát từ đầu tới chân, tại từ chân lên mặt hắn, chòng chọc tìm tòi như đang lột da hắn. Bị một người đàn ông dán mắt nhìn kiểu này hơi mất tự nhiên, huống hồ Nghiêm Tiểu Đao biết đội trưởng Tiết cũng cong, tức là cũng thích đàn ông. Tiết Khiêm nhìn tới mê mẩn, nghiêng đầu lẩm bẩm, “Chẳng giống lắm.” Nghiêm Tiểu Đao nhíu mày cảnh giác, “Gì thế?” Tiết Khiêm, “…” Nghiêm Tiểu Đao lúng túng ho khan, “Anh nhìn chằm chằm tôi làm gì?” Tiết Khiêm, “… Đ*t, tôi không có hứng thú gì với anh đâu nhé, đừng nghĩ vớ vẩn!” Nghiêm Tiểu Đao phỉ nhổ trong lòng, dạ vâng cảm ơn đại gia. Tiết Khiêm không có cái gọi là lúng túng hay xấu hổ, gọi Nghiêm Tiểu Đao lại, “Anh đừng đi vội, vào căng-tin bọn tôi ăn bữa cơm đã, cục trưởng nói ổng bao anh tiền cơm đấy! Chiều nay cục trưởng và mấy nhân viên Tổ chuyên án bọn tôi định nói chuyện cặn kẽ với anh.” “… Rốt cuộc là sao? Vụ án có liên quan đến tôi hay sao?” Đáy lòng Nghiêm Tiểu Đao chùng xuống, lúc này đã bắt đầu cảm thấy không ổn, giống như cục sắt đen bị ném xuống biển, không chống đỡ nổi sức nặng của bản thân, cứ thế chìm dần, chìm dần, chìm xuống tận đáy. “Anh đừng lo, anh không phải người bị tình nghi.” Tiết Khiêm khảng khái trấn an. Tiết Khiêm không đành lòng, thận trọng nói, “Anh Nghiêm này, giả sử nếu anh cũng là một trong những ‘người bị hại’ năm xưa thì anh nghĩ sao?” … Đúng lúc đó, ngoài cửa sổ vọng tới một tiếng phanh gấp, đứng trên lầu cách rất xa cũng nghe thấy. Trước cổng chính của cục cảnh sát, một bóng người thoăn thoắt bước ra khỏi ghế lái, Lăng Hà mang theo cặp lồng giữ nhiệt chạy thẳng đến đây. Lăng Hà tìm được Nghiêm Tiểu Đao trên lầu, vài sợi tóc ẩm ướt thể hiện rõ vẻ sốt ruột và căng thẳng, “Tiểu Đao không sao chứ?” “Anh không sao, mọi người sao ấy nhỉ?” Nghiêm Tiểu Đao cố gắng giữ khuôn mặt thoải mái tự nhiên. Lăng Hà mang cơm đến bệnh viện, nghe nói Nghiêm tổng được mời tới cục cảnh sát “khám nghiệm tử thi”, cảm thấy kỳ quặc, rõ ràng là có ý xấu, khám nghiệm cái gì? Chụp vài tấm ảnh mang qua là đủ rồi, sao phải điều xe chuyên dụng tới rước Nghiêm Tiểu Đao đến cục nói chuyện? Ngồi trong căng tin cục, trước mặt là suất cơm hạng nhất ngài Lăng mang tới, Nghiêm Tiểu Đao không còn khẩu vị gì, trong đầu như có một cuộn dây dài, chằng chịt rối bời và luẩn quẩn. Mấy cảnh sát mặc đồng phục bưng khay ăn đi qua, có lẽ vài người nhận ra hắn và Lăng Hà, không ngừng liếc về phía hai bọn họ, ánh mắt của ai cũng mang đầy hàm ý, dường như đã biết sự thật nào đó, nhưng lại bí mật tuyệt đối với đương sự đang rối bời trong vòng xoáy là hắn. Lăng Hà thì lại rất thoải mái, vùi đầu vào suất ăn trưa bình dân tiêu chuẩn, há miệng ngoạm từng miếng, ăn uống ngon lành là ưu điểm số một của y. Cơm nước xong xuôi, buổi chiều, trong phòng họp lớn tại cục cảnh sát, Nghiêm Tiểu Đao ngồi đối diện với vài vị lãnh đạo trong Tổ chuyên án. Lăng Hà vốn không được tham dự, không có tư cách, nhưng cục trưởng cho phép y ngồi sát tường dự thính. Chứng cứ mới nhất đến từ Lương Thông vừa tự ra đầu thú. Hôm đó chủ tịch Lương bị đánh bom ám sát, hồn xiêu phách lạc. Lúc còi báo động hú dài quanh ngã tư, lão vẫn ngơ ngác ngồi ở ven đường, không ngờ kết cục của mình lại là thỏ khôn chết, chó săn bị mổ thịt*, lúc này không cải tà quy chính thì còn đợi đến bao giờ! (*Nguyên câu là: “Giảo thố tử, tẩu cẩu phanh; cao điểu tận, lương cung tàn; địch quốc phá, mưu thần vong”. Ý là: “Thỏ khôn chết, chó săn bị mổ thịt; chim bay cao hết, cung tốt vứt bỏ; nước địch phá xong, mưu thần bị giết”. Chi tiết xem thêm ở đây) Lương Thông trông thấy đội trưởng Tiết thì như gặp được người nhà, ngoan ngoãn vâng lời, thẳng thắn quy hàng đầu thú với đội trưởng Tiết. Vốn cũng có thể trở thành người nhà, trước kia Lương Thông vênh váo huênh hoang, mắt cao hơn đầu, tất nhiên chẳng để gã đội trưởng đội hình sự quèn này vào mắt, bây giờ nhà họ Lương rớt đài thất thế, chỗ dựa không còn, bị bỏ tù là kết cục chắc chắn, nếu được đội trưởng đội hình sự che chở, âu cũng là phước đức thằng con lão để lại. Từ núi file kẹp hồ sơ và túi văn kiện chồng chất giữa bàn hội nghị, cục trưởng Bào lấy ra một túi đựng vật chứng trong suốt, bên trong là một chiếc hộp hình chữ nhật tinh xảo được khảm tơ vàng kiểu cổ. Nghiêm Tiểu Đao thấy khá quen mắt, “Chiếc hộp ‘Kim Chuyên’ chủ tịch Giản giao nộp?” “Không sai, nhưng không phải chiếc đó.” Bào Chính Uy đáp, “Đây là nửa còn lại.” Đáy lòng Nghiêm Tiểu Đao thót lên một cái. Bào Chính Uy xác nhận suy đoán của hắn, “Khi giao nộp chứng cứ, Giản Minh Huân đã nói ông ta chỉ giữ một nửa ‘Kim Chuyên bảo điển’, ông ta nói thật, nửa kia nằm trong tay Lương Thông. Chiếc hộp này chính là vật chứng Lương Thông giao nộp sau khi đầu thú, là nửa còn lại của ‘Kim Chuyên’.” Nghiêm Tiểu Đao vội vã nhìn sang Lăng Hà đang ngồi ở sát tường, chính là bản năng từ trong tâm khảm, cầu xin giúp đỡ và khát vọng an ủi. Lăng Hà ngồi cách hắn một đoạn, ánh mắt mơ hồ và ngỡ ngàng, hiển nhiên cũng không rõ nội dung trong chiếc hộp nọ, chưa từng xem qua. Bào Chính Uy đeo găng tay trong, bưng ra một xấp hồ sơ lý lịch được photocopy, trải dài từ trái sang phải trên bàn hội nghị cho tất cả mọi người cùng xem, tựa như đang triển lãm một bức Thanh minh thượng hà đồ* hoặc một bức danh họa từ triều đại cổ kính nào đó. Quả nhiên nửa sau của “Kim chuyên bảo điển” là sáu thiếu niên khôi ngô còn lại trong danh sách, tuy diện mạo thân phận khác nhau, nhưng đều là những khuôn mặt trẻ trung non nớt, trong sạch vô tội. Yên thành Thập nhị thiếu, hiện tại đã thu thập đủ. Mọi người lặng lẽ nhìn từ trái sang phải, sau đó tất cả ánh mắt tập trung tại khuôn mặt đứa bé trai cuối cùng trong danh sách. Thiếu niên này là ai? Ánh mắt mọi người lại từ bức ảnh chậm rãi chuyển tới khuôn mặt Nghiêm Tiểu Đao. Nghiêm Tiểu Đao ngồi im không nhúc nhích, không tới quan sát các nhân vật trong ảnh. Hắn cảm thấy hắn không cần phải xem, chuyện này không có khả năng. Còn một người cũng ngồi im bất động là đội trưởng Tiết, mấy ngày nay Tiết Khiêm đã nghiên cứu thấu đáo tập tài liệu quan trọng này, điều tra tất cả hồ sơ của các nhân vật có liên quan từ mười lăm năm trước, trong đầu đã tự so sánh chân dung thuở thiếu niên và thành niên của các nhân vật, không cần xem lại. Lăng Hà đứng ngồi không yên, rảo bước chui vào nhóm người người vây xem, y rướn lên bàn, nhoài người nhìn chằm chằm bức ảnh nọ, nhanh chóng đọc lướt những nội dung có thể tiết lộ thân phận trong hồ sơ. Đôi môi Lăng Hà khẽ mấp máy, ngờ vực nhìn Tiểu Đao, chuyện này thực sự không thể ngờ được, không ai đoán trước được. Nghiêm Tiểu Đao thật sự không quen với bầu không khí và tình cảnh này, muốn đi, muốn đi khỏi đây. Việc này khác với lần đội trưởng Tiết mời hắn đến uống trà tán gẫu dưới thân phận người bị tình nghi, hắn ngang ngược phun đầu lọc thuốc dính máu vào Tiết Khiêm. Cảm giác gươm súng sẵn sàng sảng khoái tự do đó đã không còn, tình cảnh hôm nay như đao cùn xẻ thịt, đầu óc mông lung, đụng vào là vỡ, vỡ tan thành tro bụi, khó tiếp nhận quá… Mấy người lại ngồi xuống, cùng rơi vào trầm mặc. Cái miệng độc địa với sở trường là biểu dương cảm giác tồn tại của Lăng Hà, lúc này cũng không nói một lời, dường như cũng đang rất bối rối. Bào Chính Uy hắng giọng, đã chấp nhận làm người quẳng bom để sự thật tàn khốc nổ ra. Ông chậm rãi nói bằng giọng đanh thép nghiêm trang, “Chúng tôi đã xác minh gần hết thân phận của những người bị hại, đánh dấu từ số 1 tới số 12. Trước mắt chỉ còn duy nhất thân phận người cuối cùng vẫn nằm trong nghi vấn. Theo lời khai báo của Lương Thông, sáu đứa trẻ ở nửa sau của tập hồ sơ mới là những nạn nhân bị đưa vào trước, ông ta chưa từng gặp số 12, đứa trẻ này cũng không phải do ông ta giật dây bắc cầu đưa lên. Chúng tôi thẩm vấn lại Giản Minh Huân, Giản Minh Huân cũng không phụ trách số 12.” “Nếu Lương Thông và Giản Minh Huân đều không phải người vận chuyển, căn cứ theo phỏng đoán của chúng tôi, có khả năng thân thế của số 12 tương tự với Mạch Doãn Lương, bị chính người nhà đưa vào giới ngay từ đầu, không phải vận chuyển thông qua thương nhân bên ngoài, vì vậy người ngoài không biết thân phận và gia thế của đứa trẻ.” “Sau này kết án, chúng tôi buộc phải nắm rõ tung tích của từng người bị hại, dù sống hay chết, đã được giải cứu hay chưa, điều này ảnh hưởng tới việc cân nhắc mức độ hình phạt dành cho nghi phạm và đánh giá tính chất vụ án, vì vậy nghi vấn rơi vào số 12.” Dứt lời, Bào Chính Uy dừng lại một thoáng, quan sát phản ứng của Nghiêm Tiểu Đao, cuối cùng nói, “Manh mối của chúng tôi đến từ tên họ, ngày sinh và các bức ảnh thời thơ ấu trong hồ sơ của số 12. Có lẽ đây chỉ là sự trùng hợp cực đoan, thiếu niên số 12 họ Hàn, tên đầy đủ là Hàn Tiêu, sinh ngày 9 tháng 7 năm 1988, đây là tất cả thông tin chúng tôi có hiện tại.” Nghiêm Tiểu Đao chầm chậm nhắm mắt lại, ngăn chặn tất cả hỗn loạn sắc nhọn chướng mắt bên ngoài. Cùng một cái tên, ngày sinh trên thẻ căn cước và sổ hộ khẩu của hắn cũng là mùng 9 tháng 7 năm 1988. Mẹ kiếp, chẳng lẽ là trùng hợp? “Tuy nhiên…” Lúc này, đội trưởng Tiết thay cục trưởng Bào đảm nhiệm trọng trách khiêng bom, để cục trưởng tạm nghỉ uống ngụm trà, “Nghiêm tổng này, chúng tôi đã điều tra sơ bộ tình hình. Anh là trẻ mồ côi, năm xưa mẹ nuôi Nghiêm thị tình cờ nhặt được anh, nuôi dưỡng anh thành người, Nghiêm thị không phải mẹ ruột anh, Thích Bảo Sơn cũng không phải cha ruột anh. Giả sử hai người họ hoàn toàn không quen biết cha mẹ ruột của anh thì tên họ và ngày sinh trên hộ khẩu của anh từ đâu mà có? Lúc Nghiêm thị nhặt được anh ở ven đường, chẳng lẽ trên cổ anh treo tấm biển viết ngày tháng năm sinh sao?” “Không.” Nghiêm Tiểu Đao thẫn thờ, vô thức phủ định. Ba chữ “cha mẹ ruột” này, tại sao bây giờ lại chướng tai như thế? “Tức là chỉ do trùng hợp?… Số 12 không phải anh sao?” Tiết Khiêm hỏi. “Không phải trùng hợp.” Nghiêm Tiểu Đao mấp máy miệng, “Hút điếu thuốc.” Vài vị lãnh đạo không hẹn mà cùng dâng thuốc cho Nghiêm Tiểu Đao, mấy điếu thuốc đồng thời đưa lên. Không ai thúc giục hắn đáp lời, ai cũng thấu hiểu tâm trạng khốn khổ như bị sóng to gió lớn nuốt chửng lúc này của đương sự. Chỉ có vỏn vẹn vài bức ảnh thời thơ ấu để nhận diện, cục trưởng và đội trưởng Tiết đã nghiên cứu mấy ngày, tìm cả chuyên gia chân dung của cục cảnh sát nhưng cũng không thể xác nhận. Đường nét khuôn mặt có vài chỗ tương tự đặc thù, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau. Xét cho cùng, mấy năm nay Nghiêm Tiểu Đao thay đổi rất nhiều, cơ thể và diện mạo đã khác hẳn thời thiếu niên, rất khó tưởng tượng hai người là một, cả Lương Thông nắm giữ một nửa cuốn tư liệu cũng không phát hiện người quen. Hình như Nghiêm thị từng nói, con à, hồi nhỏ con xinh đẹp lắm, xinh đẹp hơn bây giờ nhiều, chắc chắn con xuất thân từ danh gia vọng tộc, cha mẹ ruột của con chắc phải giàu sang phú quý lắm. Một người phụ nữ nhà nông như Nghiêm thị còn biết xem tướng, còn tự nhận ra! Và cứ như thế, Nghiêm Tiểu Đao bị mẹ nuôi và cha nuôi nuôi nấng tới “trật đường ray”, càng lớn càng không bằng hồi nhỏ. Vận mệnh thay da đổi thịt toàn bộ cuộc đời hắn, xé đi lớp vỏ bọc yếu ớt xinh đẹp ban đầu của hắn, xóa bỏ những dấu vết đọng lại từ xuất thân của hắn, bóc trần phần máu thịt cứng cáp chịu đủ mài mòn của hắn, biến đổi hoàn toàn khí chất và ngoại hình sau khi thành niên của hắn. Thiếu niên năm xưa đã không còn thanh tú, thay vào đó là đôi phần chín chắn hào sảng đầy khí khái đàn ông, luyện đao tới chai sạn đôi tay, cơ thể rắn rỏi săn chắc. Nghiêm Tiểu Đao lúc này thật sự không thể dùng hai chữ “xinh đẹp” nông cạn để hình dung, nhưng sức hấp dẫn vẫn còn nguyên như cũ. Tiết Khiêm đề nghị, “Chúng tôi thật lòng muốn tìm hiểu cặn kẽ câu chuyện nhận nuôi ngày xưa, có lẽ phải mời mẹ nuôi Nghiêm thị của anh lại đây nói chuyện, tiện thể cung cấp một số ảnh chụp của anh. Tất nhiên chúng tôi sẽ không cho mẹ anh biết cụ thể vụ án, chỉ nói chuyện nhận nuôi ban đầu mà thôi.” “Không, đừng gọi mẹ tôi đến, không cần đâu, tôi không muốn mẹ tôi biết bất cứ chuyện gì.” “Cũng không cần tìm ảnh, nhà cũ bị phá rồi, mấy bức ảnh đã bị vùi dưới đống đổ nát, không còn gì sót lại.” Khuôn mặt Nghiêm Tiểu Đao chìm trong khói thuốc, thẳng thắn từ chối đề nghị của đội trưởng Tiết. Nghiêm Tiểu Đao hút hết điếu thuốc trong tay. Khói thuốc nồng nặc mùi nicotine lượn lờ trong phòng hội nghị. Sắc mặt Lăng Hà tái nhợt, hô hấp nặng nề, nhưng y không ra khỏi phòng. Ý thức của y dường như đã quay trở về hơn mười năm trước, bất ngờ chạm trán thiếu niên tóc đen khôi ngô trong tưởng tượng kia tại một ngã rẽ nào đó của vận mệnh. Toàn bộ hồ sơ của mười hai thiếu niên bị hại được trải ra trên bàn, từ số 1 đến số 12, ảnh chụp xếp thành hai hàng nhìn mà chấn động. Số 1 chính là Lăng Hà, họ tên thật không được nêu rõ trong hồ sơ, quốc tịch nước ngoài, khuôn mặt mang dòng máu lai khuynh thành tuyệt sắc độc nhất vô nhị, không ai có thể nhận nhầm. Tiếp theo là Mạch Doãn Lương số 2, Lư Dịch Luân số 3, Bối Gia Hồng số 4… Còn số 12 ở cuối hàng chính là bức ảnh lớn chụp Nghiêm Tiểu Đao khi còn nhỏ, trùng hợp tạo thành một góc đối đỉnh với ảnh chụp Lăng Hà, bổ khuyết cho nhau. Nghiêm Tiểu Đao cắn chặt nửa điếu thuốc, cất giọng khàn khàn, “Mẹ nuôi tôi không biết gì hết, đừng quấy rầy bà. Tên và ngày sinh của tôi do Thích gia đặt.” Vẻ mặt tất cả mọi người đầy dấu chấm hỏi: Sao Thích Bảo Sơn lại biết? Chẳng lẽ Thích Bảo Sơn là “người trao tay” dẫn mối khi xưa? Nghiêm Tiểu Đao lập tức phủ nhận, “Cha nuôi tôi cũng không biết, lúc trước ông đưa tôi đi thăm một vị bán tiên biết đoán mệnh.” “…” Vị bán tiên thần cơ diệu toán này chính là đạo sĩ mà Tiểu Đao từng kể với Lăng Hà. Vị đạo sĩ kia nói rằng, đứa con nuôi này là cây tiền, là Tụ Bảo bồn của Thích gia, phú quý nửa đời sau phải trông vào nó, cứ thế quay Thích Bảo Sơn như quay dế. Người làm ăn luôn chú trọng phong thủy và mê tín, Thích Bảo Sơn cực kỳ tin lời đạo sĩ, năm nào cũng đến thăm hỏi, còn đưa cả con nuôi cùng đi bái kiến đạo trưởng. Thích Bảo Sơn nhờ đạo sĩ tìm cho con nuôi một cái tên đi học, chọn ngày sinh tháng đẻ cát lợi để ghi vào hộ khẩu và thẻ căn cước của con nuôi. Đạo sĩ tĩnh tọa trên đài sen, đốt bát hương, hai mí mắt sụp ngước lên ngắm nghía thiếu niên Tiểu Đao, hồi lâu không lên tiếng. “Sao thế đạo trưởng? Con tôi chọn tên gì thì cát lợi?” Thích gia hỏi. “Chẳng có cát lợi cát liếc gì sất, tên của đứa nhỏ này chỉ có một chữ ‘Tiêu’, Tiêu trong ‘tiêu dao’.” Đạo sĩ lẩm bẩm. “Tiêu trong tiêu dao… Thế thì gọi là Nghiêm Tiêu nhé?” Thích gia nghiêm túc xác nhận lại. Cái tên này đọc lên còn rất êm tai. “Chỉ có chữ Tiêu, chỉ được dùng chữ này, đừng nghĩ nhiều.” Đạo sĩ bình tĩnh đáp. “Vậy nhờ đạo trưởng chọn ngày sinh tháng đẻ cát tường cho con tôi?” Thích gia thật lòng yêu quý và săn sóc đứa con nuôi, cung kính khom lưng với đạo sĩ. Quả nhiên hai lỗ mũi trâu của lão đạo sĩ phổng lên đầy bệ vệ, hừ một tiếng, “Chẳng có cát tường cát tiếc gì sất, ngày sinh tháng đẻ do trời định sẵn, không phải do bần đạo chọn. Mệnh của con anh chính là như thế, mệnh không do người định, con người mạnh cỡ nào cũng không thắng nổi trời đâu!” Lão đạo sĩ viết ngày sinh “ngày 7 tháng 9 năm 1988” Dương lịch lên giấy, mặt mũi ra chiều đau đớn. Các nếp nhăn trên mặt lão lần lượt rũ xuống, không khỏi lộ vẻ xót xa, lão nhìn chòng chọc Nghiêm Tiểu Đao hồi lâu, than thở, “Đứa con anh nhận nuôi này xuất thân từ danh gia vọng tộc, không phải tục vật trong ao, số mệnh đã định phải long đong lận đận, tôi tiết lộ thiên cơ, mạng cũng chẳng còn dài!” Không lâu sau, quả nhiên lão đạo sĩ mọc cánh thăng thiên, vinh quang thành tiên. Thích gia cố tình dắt con nuôi đến tế lễ, chi trả toàn bộ phí mai táng long trọng cho đạo trưởng. … … Cuối cùng đã xác nhận được mười người bị hại trong cuốn sách dát vàng “Yên thành Thập nhị thiếu”, chỉ có hai thiếu niên, nhờ các nhân tố kỳ lạ nào đó, vạn phần may mắn trốn thoát khỏi bàn tay quỷ dữ, lưu lạc bên ngoài, lúc này sự thật đã phơi bày. Còn về phần tại sao năm xưa thiếu niên “Hàn Tiêu” phiêu bạt đến ven quốc lộ cạnh thôn làng, chuyện xưa chẳng đọng lại nhiều trong ký ức, đành phải nhờ cảnh sát kiên trì không ngừng nghỉ tiếp tục điều tra gia thế thật sự của thiếu niên này. Tiểu Đao mồ côi lưu lạc ven đường, cuối cùng lấy tên Nghiêm Tiêu, vẫn dùng ngày sinh “mùng 9 tháng 7 năm 1988” chân thật của hắn, sống hơn mười năm thẳng thắn vô tư. Rốt cuộc hắn đã có thể lật ra cuốn sách này, vá lại vận mệnh đứt quãng năm xưa, hé lộ trang thứ nhất bị phá nát thành mảnh nhỏ khiến người ta chua xót. Chỉ có điều mùa liễu xanh xanh đã qua rồi, thời thơ ấu thuần khiết tươi đẹp cũng không bao giờ trở lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]