Tia nắng cuối cùng khuất sau cánh rừng, tấm màn đen điểm xuyết sao trời lấp lánh bao trùm không gian, tạo thành một thiên hà rực rỡ. Đêm nay trời quang. Lúc này nghĩa trang đã đóng cửa. Bia mộ của sĩ quan Lục nằm chếch ở vị trí nghiêng, tình cờ giúp hai người tránh được vòng kiểm tra qua quýt của nhân viên quản lý, tuy nhiên đêm nay chắc phải lén lút trèo tường ra về. Hai người đứng dậy, cáo từ chủ nhân của bia mộ bằng ánh mắt trầm mặc nghiêm trang và kính trọng tuyệt đối. Lăng Hà vô thức khom lưng, kính cẩn xếp lại hai bó hoa tươi Nghiêm Tiểu Đao mang tới cho ngay ngắn, cảm tạ ân đức của sĩ quan Lục vì đã không sát hại Tiểu Đao. Lăng Hà đứng trước bia đá suy nghĩ một lát, chợt hỏi, “Hồi đó cảnh sát có mở rộng phạm vi điều tra không? Đây không phải chỉ là một đường dây cho vay nặng lãi đơn giản, làm ăn bình thường thì không cần giết người. Dám cả gan dùng thủ đoạn tàn nhẫn sát hại đội trưởng đội hình sự như vậy, đây là trọng tội phải tử hình không thể bàn cãi. Trong góc tối chưa được tiết lộ của sự việc, chắc chắn phải có lý do khiến tên ác quỷ không ngần ngại phạm vào trọng tội như chó cùng rứt giậu, lấy ví dụ, bọn chúng cần che giấu một hành vi nào đó còn nghiêm trọng hơn, khiến người ta phẫn nộ hơn.” “Không phải ngẫu nhiên mà sĩ quan Lục bị sát hại, chắc chắn lý do không thể hời hợt như những gì chúng thể hiện ra ngoài. Không khuất phục thì phải chết? Nếu vậy thì tại sao nhất định phải là Lục Hạo Thành? Tại sao không bắt cóc cục trưởng Bào, cấp bậc càng cao càng dễ sai khiến chứ! Chắc chắn phải có lý do gì đó khiến cho sĩ quan Lục bị sát hại. Anh ấy đã từng xử lý những trọng án nào? Từng đụng chạm tới bao nhiêu quan chức cấp cao? Anh ấy từng tiếp cận với những ai? Những kẻ nào e ngại việc anh ấy sống sót?” Lăng Hà vừa dứt lời, thậm chí âm cuối còn chưa thu lại, tại một góc xa xôi của tấm màn trời vô tận, nơi có ngôi sao sáng rực treo cao, một trận sấm sét đánh tan không khí nóng nực giữa màn đêm, tiếng vang khổng lồ cơ hồ đâm thủng màng nhĩ họ! Hàng bạch dương cao lớn bên cạnh nghĩa trang đột nhiên lắc lư theo gió, phát ra những tiếng rì rào nối liền không dứt. Dải ngân hà bị mây mù xua tan, trận mưa rào bất ngờ ập tới từ phía chân trời. Mấy phút trước vẫn còn là một đêm quang đãng. Nghiêm Tiểu Đao vô thức nắm lấy tay Lăng Hà, hai người dựa vào nhau. Màn mưa thình lình xuất hiện như khóc thương vận mệnh bao phủ quanh họ, xối xả trên đầu họ. Những hạt mưa như cố tình rót xuống, lướt qua mặt Lăng Hà, thấm ướt toàn thân y. Từng hạt từng hạt rớt xuống bia đá như muôn nghìn giọt lệ, uốn lượn theo những đường vân trên mặt cẩm thạch, chậm rãi cuốn nước mắt chảy xuống thềm… Vào lúc đó, Nghiêm Tiểu Đao vẫn chưa đoán được trận mưa này vì ai mà trút xuống? Nước mắt trên bia đá vì ai mà tuôn rơi? Trước kia, mỗi năm hắn đến viếng sĩ quan Lục hai ba lần, chưa lần nào trông thấy trời xanh giáng sấm và nhỏ lệ. Trận mưa xối xả tích tụ từ rất lâu này, dường như vẫn luôn chờ đợi một người quan trọng xuất hiện ở đây, để thay người đó lau đi nước mắt. Hai người chạy tới chân núi, định trèo tường ra ngoài. Rời khỏi phần mộ của Lục Hạo Thành, hai người mới xuống đến lưng chừng núi, cơn mưa bất chợt ngừng lại, dải ngân hà một lần nữa sáng rực, lộng lẫy và tráng lệ trên bức màn trời. Nghiêm Tiểu Đao ngồi xổm dưới chân tường, đánh mắt ra hiệu cho Lăng Hà: Lên đi. Lăng Hà chân trần đạp lên vai Tiểu Đao để leo tường. Nghiêm Tiểu Đao ném đôi dép nhựa sắp biến dạng của Lăng Hà qua bờ tường, tự mình vận sức, lấy đà nhảy lên… Bãi đỗ xe dưới chân núi không có một giọt nước mưa, mặt đất hoàn toàn khô ráo. Loading... Những gì vừa xảy ra phảng phất chỉ như giấc mộng đọng lại trong ký ức, nhưng quần áo của hai người đều ướt sũng, hai bó cúc vàng trắng đẫm nước mưa vô cùng chân thực và rõ ràng. Rất nhiều mảnh vỡ ký ức liên tục được xâu chuỗi tựa như chúng thực sự là vật chất, nặng nề đặt trên lồng ngực. Câu hò hẹn “Gặp không” đầy mờ ám mà hai người trao nhau lúc trước, bây giờ có lẽ khó thành, bởi trong lòng ai cũng nặng trĩu niềm riêng, không ai tiện mở miệng tán tỉnh, đành phải lãng phí một đêm gió mát trăng thanh thiên thời địa lợi vậy. Lăng Hà chủ động chui vào xe của Nghiêm Tiểu Đao, rướn người vượt qua khoảng cách không đáng kể từ ghế phụ lái sang ghế lái, trao cho Tiểu Đao một cái ôm chặt chẽ và đầy tình cảm. Hành động săn sóc dịu dàng này chọc Nghiêm Tiểu Đao cười sang sảng, “Chưa đến mức đó, tôi vẫn gánh được mà!” Lăng Hà không vội bỏ đi, ngồi trong xe nói với hắn, “Tiểu Đao, tôi biết vì sao hôm nay anh đưa tôi đến đây rồi.” Trải qua một trận gột rửa cảm xúc, Nghiêm Tiểu Đao cũng quên mất trọng điểm của ngày hôm nay, tại sao hắn đưa Lăng Hà tới đây tảo mộ? “Tiểu Đao, anh là người trọng tình trọng nghĩa, anh luôn dễ dãi với người khác gấp mười, gấp trăm lần với bản thân, tôi thương anh, tôi cũng kính trọng anh. Sĩ quan Lục dùng mạng đổi lấy mạng của anh, anh áy náy trong lòng, nhớ mãi không quên, nếu có một ngày tôi làm tổn hại cha nuôi Thích Bảo Sơn của anh, lẽ nào anh không liều mạng với tôi? Làm tổn thương anh, bản thân tôi cũng đau khổ.” Lăng Hà nở nụ cười tự giễu, những lời này vừa ngốc nghếch buồn nôn vừa đáng xấu hổ, nhưng y có thể làm gì đây, đây là Tiểu Đao mà. Từ đó tới nay, đâu phải chỉ một mình Nghiêm Tiểu Đao bất giác bị lung lay và đang dần dần thay đổi? Nghiêm Tiểu Đao lại giật mình nghĩ bụng, làm sao tôi có thể liều mạng với cậu được? Bước trên con đường này, tôi đã dâng hết mạng của tôi lên rồi. Đôi tay Lăng Hà đặt trên vai Nghiêm Tiểu Đao lưu luyến không rời, “Tiểu Đao, tôi không xuống tay với Du Cảnh Liêm, viên đạn trên người Du Cảnh Liêm không phải tôi bắn. Tôi chỉ muốn lôi con quỷ đứng sau lưng họ ra đền tội! Tôi sẽ trả thanh đao lại cho anh, để cho Thích gia một con đường sống, tôi cũng sẽ không quan tâm ngày xưa ông ta đã từng làm gì. Nửa chặng đường trước anh đã cùng tôi vượt qua, nửa chặng đường còn lại sẽ càng thêm gian nan và lầy lội, không ai có thể giúp tôi được nữa, tôi sẽ tự mình bước tiếp, phó mặc cho số phận vậy.” Cuối cùng cảnh sát đã tập hợp lại nơi này từ bốn phương tám hướng, chẳng mấy chốc sẽ vén được bức màn đen. Lớp ngụy trang sinh tồn cuối cùng của y cũng sẽ bị kéo xuống, những thê lương cô tịch và bơ vơ lạc lõng sẽ hoàn toàn bại lộ, nhưng ngay tại lúc này, thù hận trong lòng y lại đang dần dần bình phục, gai góc đã được Nghiêm Tiểu Đao từng bước mài mòn. Nghiêm Tiểu Đao là quang cảnh mà y quyến luyến nhất trên đoạn đường này, suy cho cùng y cũng đã có được tấm chân tình của Tiểu Đao. Chính bởi những câu nói như gió cuốn mây vần này, Nghiêm Tiểu Đao siết chặt bàn tay Lăng Hà, quyết không buông ra, tựa hồ chỉ cần hắn lơi lỏng, người này sẽ bị lốc xoáy đen ngòm ẩn nấp trong bóng tối khó lường cuốn đi mãi mãi! Hai người chăm chú nhìn nhau, đều cảm thấy cổ họng khô khốc. Nghiêm Tiểu Đao quả quyết ôm lấy Lăng Hà. Hắn cơ hồ nhấc bổng Lăng Hà lên, để nửa thân trên của người này cao thêm mấy tấc, hành động nhìn từ bên ngoài có vẻ chiếm hữu độc tài, nhưng thực chất chỉ là khát khao bảo vệ mãnh liệt hành hạ hắn ngày đêm. Hắn ôm chặt Lăng Hà trong lồng ngực, dùng đôi môi và quai hàm thô ráp vừa hôn vừa mài mòn đôi môi Lăng Hà. Lăng Hà không chút do dự đáp lại hắn, mút liếm hắn, bàn tay vói vào trong áo hắn, mạnh bạo vuốt ve tấm lưng và lồng ngực hắn… Tại một nơi không phù hợp lễ nghi quy củ, hai người không cầm lòng được, ôm hôn tới phừng phừng bốc lửa trong xe. Cuối cùng miễn cưỡng tách ra, phát hiện cả hai đôi tay đều đang triền miên dưới lớp quần áo của nhau, không nỡ rời xa hơi ấm ngọt ngào và chân thực ấy. “Tiểu Hà, tôi chưa lừa gạt cậu bao giờ, vậy mà cậu vẫn không chịu nói thật với tôi. Cậu có huyết hải thâm thù gì, cậu trải qua những gian truân đau khổ như thế nào, hai chúng ta cùng nhau gánh vác nhé, tôi tuyệt đối không bằng lòng để cậu đơn độc trên con đường này.” Nghiêm Tiểu Đao lần lượt vuốt ve từng ngón tay Lăng Hà, vô vàn trân trọng, rũ mắt tránh ánh mắt của y, “Nếu trước đây cậu từng bị tổn thương, bất kể là tổn thương gì, tôi cũng hi vọng cậu có thể buông bỏ.” Lăng Hà nghiêng đầu quan sát vẻ mặt kỳ lạ của Nghiêm Tiểu Đao, chẳng chút lãng mạn thò tay bóp miệng hắn thành miệng cá, chế giễu vẻ trịnh trọng của hắn, “Tôi biết anh đang nghĩ gì rồi, ngài Nghiêm và đội trưởng Tiết đa nghi nhạy cảm quá, nghĩ quàng nghĩ xiên lại cứ tưởng mình bới ra chân tướng!” Nghiêm Tiểu Đao bị cười nhạo, khóe mắt đỏ hoe vẫn chưa nhạt màu. “Không cần lo cho tôi, Tiểu Đao à.” Lăng Hà nở nụ cười ung dung đầy mạnh mẽ, “Tôi không sợ hãi bất cứ thương tổn nào, trên đời này đã không còn ai có thể làm tổn thương tôi.” Trên đời này đã không còn ai có thể làm tổn thương tôi. Những lời này đủ khiến trái tim Nghiêm Tiểu Đao rỉ máu. Để nói được câu này, Lăng Hà đã phải nhai nát bao nhiêu buồn thương và gian khổ? … Nghiêm Tiểu Đao và Lăng Hà dùng bữa tối tại nhà hàng, ôm ấp trong xe thêm một lát, gặm cắn dưới cổ áo nhau thành dấu hôn, xong xuôi mới chịu mỗi người một ngả. Hắn quay lại nhà Thích gia trong thành phố. Vừa vào cửa đã thấy bát mì sốt khổng lồ đậy trong lồng bàn trên chiếc bàn vuông, lúc này mới sực nhớ. Hắn tự búng trán một cái thật mạnh: Thằng vô liêm sỉ nào ba hoa chích chòe hứa hẹn hôm nay về ăn tối với ba nuôi? Bây giờ là ăn đêm rồi còn gì nữa! Men theo tiếng động, hắn rón rén băng qua cổng vòm ở sân sau, dáo dác thăm dò, Thích Bảo Sơn đang ngồi trên ghế xếp chẻ củi dưới hiên nhà. Xuân hạ chẻ củi sẵn, để dành thu đông nhóm lò sưởi ấm. Thích Bảo Sơn vẫn thản nhiên như không, thảnh thơi ăn uống thư giãn theo lẽ thường, một trời một vực với bí thư Du phát điên mấy ngày trước. Điều này khiến Nghiêm Tiểu Đao âu sầu trong bụng, ba nuôi của mình thật sự không phải tầm thường. Tay trái Thích gia cầm một con dao rựa khá dài, chẻ củi cực kỳ mạnh bạo, động tác như thể đang nén giận trong lòng — hay là đang muốn chẻ đôi thằng con bất hiếu không về nhà ăn cơm? Thích Bảo Sơn liếc qua khóe mắt, phát hiện gian tặc lấm lét nấp sau tường, “Ra đi, trốn ai nữa?” “Ba nuôi.” Gian tặc đi ra, “Con về rồi.” “Ừ.” Thích Bảo Sơn tiếp tục chẻ củi, “Tối đi xã giao hả?” Gian tặc lập tức hùa theo, “Vâng ạ.” Thích Bảo Sơn cười khẩy, “Xã giao với tình nhân bé bỏng chứ gì? Thế sự đổi thay, bây giờ nó lại an toàn vững chãi nhất, khác hẳn lúc vừa đến Lâm Loan mấy tháng trước!” Gian tặc quay gót định bỏ đi, “Để con ăn bát mì của ba trước đã.” “Thôi khỏi, đừng có bữa đực bữa cái trước mặt ta.” Thích Bảo Sơn cũng đã quen với cái tính ôm rơm nặng bụng thích giấu tâm sự của đứa con, ngoắc tay bảo, “Con à, lại đây đi.” Nghiêm Tiểu Đao vội vàng quay lại, đón lấy thanh dao rựa trong tay cha nuôi. Hắn tháo vài nút áo sơ-mi, cần mẫn giúp Thích Bảo Sơn chẻ củi. Trời đêm oi bức, chẻ hơn mười cái đã thấy mồ hôi đầm đìa, ngực áo ướt nhẹp. Thích Bảo Sơn nói, “Chuyện căn nhà của mẹ nuôi con bị phá dỡ, ta đã cho người thăm dò rồi.” Nghiêm Tiểu Đao vội nói, “Ba còn bận việc, con không muốn để ba phiền lòng. Mấy chuyện nhỏ nhặt này con tự giải quyết được.” “Đó mà là chuyện nhỏ sao? Mẹ nuôi của con cũng là người một nhà của ta, thằng nào phá nhà của con tức là phá cổng nhà của ta!” Dưới ánh đèn le lói trước cổng vòm, khuôn mặt Thích Bảo Sơn ảm đạm và nghiêm túc, “Ta điều tra rồi, đơn vị trúng thầu mảnh đất đó là một tập đoàn đầu tư bất động sản ở Yên thành. Mảnh đất ở Hồi Mã Trấn tình cờ lại là khu vực giáp ranh giữa thị trấn Thông Châu và Yên thành, phía trên đã ra thông báo quy hoạch, sắp tới định cải tổ thành đặc khu ‘thủ đô số hai’! Bây giờ nơi đó đã thành mảnh đất vàng bao nhiêu người muốn cướp, doanh nghiệp trúng thầu chắc chắn phải có thế lực rất mạnh tại Yên thành.”
Thích Bảo Sơn cho Nghiêm Tiểu Đao biết, công ty bất động sản nọ tên là “Diệu Quang”, pháp nhân đăng ký là Quách Triệu Bân, thường được gọi là “Bân tổng”. Thích Bảo Sơn hỏi, “Trước đây con có biết người này không? Có đắc tội không?” Nghiêm Tiểu Đao cẩn thận lục lại từng góc ký ức, thực sự không có ấn tượng, hắn làm việc cẩn trọng, không tùy tiện đắc tội với bất cứ ai. “Chủ tịch trên danh nghĩa của tập đoàn Diệu Quang họ Quách, nhưng nghe nói tai to mặt lớn đứng sau công ty bất động sản này họ Lương. Con đó, đã thủng chưa?” Thích Bảo Sơn búng trán hắn, lời nói đầy ẩn ý, “Cẩn thận với chủ tịch Lương, chắc chắn lão ta không phải dạng hiền lành. Ba nuôi con phát tài đúng là bất chính, cái này ta thừa nhận. Nhưng trong đám chúng ta, kẻ nào dám nói mình phát tài chính đáng? Chủ tịch Lương lại là hạng người gì?!” Hễ nhắc tới họ Lương, ai cũng biết chính là Lương Thông giàu có nhất Yên thành, cha ruột của đại thiếu gia Lương Hữu Huy, các tỉnh thành xa gần không nơi nào có ngọn núi sừng sững mang họ Lương khác. Nghiêm Tiểu Đao nghe vậy thì sửng sốt, lẩm bẩm nói, “Không thể nào… Không đến mức đó chứ?” Nghiêm Tiểu Đao âm thầm biết ơn cha nuôi đã lưu ý và lặng lẽ điều tra chuyện của Nghiêm thị. Thông tin này khiến hắn hoang mang, Lương Thông âm thầm dùng mánh khóe phá nhà hắn làm gì? Chuyện này có nghĩ nát óc cũng chẳng suy ra được, chẳng lẽ thuộc hạ của chủ tịch Lương làm ăn cẩu thả, phá nhầm nhà hắn thật? Quả thực hoang đường. … … Cũng trong đêm đó, đội trưởng Tiết ngồi xếp bằng trên sô pha, ôm máy tính, cả đêm đắm chìm trong công việc phân tích video và tư liệu. Người bình thường đọc tổng kết phá án, báo cáo tường trình nhiệt huyết sôi trào chấn động lòng người là thế, ai biết phía sau là những công việc phân tích kỹ thuật, tư liệu, số liệu phức tạp ngồn ngộn này. Quá trình phân tích vừa gian nan vừa đơn điệu, chẳng khác nào chèo một con thuyền lá nhỏ nhoi giữa đại dương bao la, không ngừng tiến lên rồi lùi lại, luẩn quẩn rồi mò mẫm dò đường, còn phải đề phòng gió mưa thình lình trút xuống hoặc sóng thần bất ngờ ập tới. Chỉ một giây phút chùn chân sợ hãi, công việc này sẽ chẳng thể tiếp tục. Không thể ở lại căn hộ không có gì phòng ngự kia được nữa, ban đầu Tiết Khiêm trải chăn nệm định ngủ luôn trong phòng làm việc, thay vì tăng ca như bình thường thì chuyển sang thường trú 24/24, vụ án này chưa phá thì gã chưa về nhà. Cục trưởng Bào không đành lòng, trực tiếp ra lệnh, “Đến nhà tôi mà ngủ, tôi không tin vào tà ma, chỉ tin vào đạo lý tà bất thắng chính. Để xem lũ người nọ có dám xông vào cơ quan thành ủy hay xông vào nhà tôi để uy hiếp cậu hoặc uy hiếp tôi không?” Đội trưởng Tiết cũng đã kiểm tra camera giám sát tại các đường phố lân cận vào ngày gã bị uy hiếp. Xe cộ ngược xuôi như con thoi, tất cả biến thành ước số làm nhiễu quang phổ, các manh mối có giá trị đều bị che khuất sau biển người mênh mông. Số tiền hối lộ trong rương được in series mới, Tiết Khiêm mang tiền đến tận chi nhánh ngân hàng đã phát hành ra chúng, nhưng manh mối lại đứt đoạn ngay thời khắc cuối cùng, chẳng biết người rút tiền là ai. Đêm khuya thanh vắng, doanh trại lâm thời của đội trưởng Tiết vẫn chưa tắt đèn, phòng làm việc của cục trưởng Bào cũng vậy. Tiết Khiêm dạo qua toilet một lòng, tiếng xả nước lúc nửa đêm như tiếng sấm nổ văng cả tường, nhất định sẽ làm ồn tới người khác. Gã rón rén mở cửa phòng làm việc, cục trưởng Bào lập tức che chắn khung ảnh trong tay, kín đáo cất vào ngăn kéo bên phải. Nét mặt ông vẫn rất thản nhiên, lão hồ ly thâm tàng bất lộ không bằng lòng để cảm xúc kìm nén đã bao năm dễ dàng biểu lộ trước mặt người ngoài. Tiết Khiêm đã từng thấy bức ảnh nọ, đó là ảnh chụp từ mấy năm trước, vào khoảng thời gian Bào Chính Uy làm giáo sư thỉnh giảng của học viện cảnh sát, được chụp tại sân trường. Ông cụ dương dương tự đắc, một trái một phải bá vai hai người học trò mà ông coi trọng nhất, bên trái là Lục Hạo Thành, bên phải là Tiết Khiêm. Cả hai chàng trai đều cao lớn khôi ngô, vầng trán đều sáng ngời ý chí kiên định và lòng trung thành tuyệt đối với tín ngưỡng của mình, khuôn mặt rạng rỡ lý tưởng hào hùng, hăng hái và nhiệt huyết. Tiết Khiêm tựa vào khung cửa, thân thể cường tráng thoải mái cong thành ba phần, trước mặt lãnh đạo trực tiếp kiêm ân sư của mình, gã không ngại thể hiện khí chất phóng đãng ngang ngược, “Cục trưởng lại nhớ sư huynh của em ạ? Xin lỗi thầy, em không thay thế được ảnh, em không tốt tính, không ngoan ngoãn, không làm thầy yêu thích được như ảnh.” “Không.” Bào Chính Uy quay lưng đi mở cửa sổ, rút một điếu thuốc khẽ phủ nhận. Những xúc động này không nên có ở độ tuổi, thân phận hay tâm trí của ông. Tiết Khiêm nói, “Cục trưởng à, em biết sư huynh là người học trò mà thầy tâm đắc nhất. Nếu anh ấy không hi sinh thì cũng chẳng tới phiên em lên làm đội trưởng.” “Nói cái gì đấy? Ít mồm lại cho tôi!” Bào Chính Uy nhướn mày ngắt lời gã, “Hai người các cậu đều là học trò mà tôi tâm đắc nhất, thương yêu nhất.” “Vâng vâng vâng!” Tiết Khiêm thẳng thắn cười, không ngần ngại thảo luận tật xấu của mình, “Không phải thầy không thiên vị em, mà là tại em hết. Haizzz! Cá tính và tính hướng thế này đúng là kiểu mấy lão thượng cấp cổ hủ ghét nhất mà, chắc chắn là chả ai đề bạt em, chuyện này khó cho thầy quá rồi.” Bào Chính Uy trỏ một ngón tay vào Tiết Khiêm, rất muốn tìm băng dính dán kín miệng thằng nhãi này. Tiết Khiêm bị cục trưởng bịt miệng đá ra khỏi cửa, thẳng người dậy, quay lại nét mặt bình thường. Gương mặt gã cũng được ánh mặt trời soi rọi năm này qua tháng nọ, từng đường nét góc cạnh đều hiển hiện bản chất kiên cường bất khuất và đầy nghị lực, “Sếp yên tâm, em chưa từng bỏ quên vụ án này, em sẽ lôi thủ phạm đứng phía sau ra ánh sáng, không để lãng phí bất cứ giọt máu nào của sư huynh!” Bào Chính Uy khẽ biến sắc, “Vụ án đó cậu đừng quan tâm nữa, để tôi toàn quyền xử lý, cậu cứ lo vụ án trong tay cậu đi.” Một người đã xảy ra chuyện, Bào Chính Uy tuyệt đối không cho phép người còn lại gặp bất trắc. Một lá thư hăm dọa và rương tiền mặt gọi mời bán rẻ linh hồn đè nặng lên ông, kẻ đứng phía sau tàn bạo thâm độc bày mưu nghĩ kế, khiến ông cảnh giác và phẫn nộ vô cùng. Năm xưa Lục Hạo Thành bị sát hại, hiện tại Mạch Doãn Lương đột ngột tử vong, cái chết của Du Cảnh Liêm rất đáng ngờ, Thích Bảo Sơn có liên quan, Lăng Hoàng với thanh danh ô uế, chàng trai tên gọi Lăng Hà thình lình xuất hiện với mục đích riêng… Đằng sau những sự kiện liên tiếp diễn ra này là vực sâu không đáy, có lẽ họ đang càng lúc càng gần với tâm bão. Giới quyền quý tại Yên đô và Thiên Tân từ lâu đã có tin đồn về mặt tối không thể tiết lộ với người ngoài này, ngay cả đội trưởng Tiết cũng chưa chắc đã biết. Trong mắt Tiết Khiêm, chi tiết đáng khinh nhất trong hồ sơ của Lăng Hoàng chính là bản án hình sự án đặc biệt, nhưng Bào Chính Uy vừa liếc mắt đã nhận ra mấu chốt quan trọng nhất chìm sâu dưới những trang giấy thấm đầy nọc độc, Lăng Hoàng, một phú thương nhiều năm trước từng đến Yên đô, có được cậu con nuôi mang dòng máu lai xinh đẹp tuyệt trần, chẳng lẽ không liên quan tới lời đồn “dâng báu vật” bí ẩn lưu truyền nhiều năm trong giới kia? Nếu tất cả chỉ là trùng hợp, vậy đứa nhỏ tên Lăng Hà này vì sao mà đến? Vì sao vụ án nào Lăng Hà cũng nắm rõ như lòng bàn tay, hơn nữa còn quả quyết không buông tha? Vì sao mỗi lần xảy ra vụ án, họ luôn phát hiện bóng dáng của chàng trai tuyệt đẹp mang tên Lăng Hà này, luôn luôn xuất hiện trong tầm nhìn của cảnh sát, không mời cũng tự đến, hơn nữa đuổi cũng không đi… Tới lúc tất cả manh mối được ghép lại thành tổng thể, sẽ có rất nhiều chuyện mà một đội trưởng đội hình sự như Tiết Khiêm không thể chống đỡ được. Bào Chính Uy không muốn người học trò mình coi trọng nhất lại dấn thân vào nguy hiểm, nếu tiếp tục bỏ mặc gã thanh niên hừng hực khí thế và dễ xúc động này liều lĩnh bước vào vũng bùn có thể nuốt sống người ta, thì ông tình nguyện dùng chiếc mũ ô sa và bộ quân phục mấy chục năm mang trên người để đương đầu với trọng án. “Vụ án trong tay em ấy hả?” Tiết Khiêm dứt khoát báo cáo, “Kết luận đã rõ, thủ phạm chính gồm ba người, Du Cảnh Liêm đã chết, Thích Bảo Sơn đang trong phạm vi theo dõi nghiêm ngặt, chắc chắn ông ta cũng biết mình đang bị giám sát. Em cho ông ta ba ngày, đợi ông ta đến tự thú. Sau ba ngày mà ông ta không đến, công văn tạm giam em đã chuẩn bị rồi, em sẽ đích thân đến tận nhà vây bắt!” “Gã tài xế của tập đoàn Lăng thị có liên quan năm xưa, chúng em cũng đã phong tỏa mục tiêu, toàn bộ đang trong phạm vi giám sát. Theo kết quả điều tra từ tổ chuyên án, ban đầu người này chỉ là bất đắc dĩ bị Trương Đình Cường ép phải tham gia gây án. Hắn ta có quan hệ riêng với tên trùm cho vay nặng lãi Trương Đình Cường, khi đó hắn bị người nhà lôi kéo, vay một khoản tiền khổng lồ vĩnh viễn không trả nổi! Người này cũng thú vị, từ đầu đã không đồng lòng với lũ giặc cướp… Nói tóm lại, hiện giờ chúng ta cần truy tìm Trương Đình Cường.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]