Cô gái cứ ngồi bên đàn rất lâu, mắt nhắm lại.
Lúc ấy cô gáo nhỏ ở đó đang làm gì? Là đang hết sức chuyên chú nghe thanh âm của thế giới này, hay là im lặng chờ ánh mặt trời chiếu vào đôi mắt ấy?
Lát sau, cô gái thản nhiên mở miệng: “Ai ở ngoài kia?”
"Là tôi." Thiếu niên trầm mặc vài giây rồi hỏi: "Tại sao những tiếng đàn của em cứ luôn mang một màu sắc u tối?"
Cô gái đáp lại, khẽ khàng như chiếc lá nghiên chao: "Ừ thì, mỗi câu chuyện luôn truyền một thông điệp, thứ tôi kể là nỗi đau, nên nó buồn.
Cuộc đời con người giống như một cây đàn piano. Phím trắng thể hiện niềm vui, phím đen thể hiện nỗi buồn. Chỉ khi cả âm trầm và âm bổng kết hợp hài hòa với nhau thì mới tạo nên một bản nhạc hay và cảm động.
Ánh sáng và bóng tối im lặng vô thanh. Khóc và cười là vui buồn trong cuộc sống. Giống như đen và trắng là hai thứ không thể thiếu trong thế giới này.
“Vì sao trước kia em lại học đàn?”
ads
Chắc hẳn ai cũng nghĩ nếu thị lực không tốt, lại nhìn không thấy nhạc phổ thì rất khó khăn.
Nhật Hạ nhìn thiếu niên. Hiếm khi nào hắn bình tĩnh như vậy cùng cô nói chuyện, không phải là dáng vẻ anh tìm tôi trốn thì cũng là dáng vẻ tôi chạy anh đuổi.
"Không biết nữa, có lẽ là do di truyền chăng."
Mẹ cô là nghệ sĩ biểu diễn dương cầm, cũng là người thầy đầu tiên trong cuộc đời cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dong-thoi-gian-de-yeu-anh/2600852/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.