Hạ Vũ Điền đã cắt cổ tay.
Máu tươi vấy bẩn khắp giường nhuộm thành một màu đỏ thẫm.
Bởi vì cô ta thuộc loại máu hiếm, một khi bị thương, thì sẽ vô cùng nguy hiểm, nếu không cầm được máu, thậm chí sẽ nguy hại đến tính mạng.
Hạ Vũ Điền cầm chặt cổ tay sớm đã đầy máu của mình, nghiêng ngả chạy ra khỏi phòng ngủ, sợ hãi lớn tiếng hô: “Cha, mẹ... Cứu mạng!”
Ông bà Hạ vội vội, vàng vàng chạy lên lầu, sợ tới mức hồn phi phách tán: “Con làm cái gì vậy?”
Sau đó, Hạ Vũ Điền sắc mặt trắng bệch, cuộn mình té ngã trên sàn nhà, tựa như một con giun đất đang cố gắng ngọ nguậy.
———
Tối hôm đó, Nhật Hạ nhận được cuộc điện thoại từ Hạ gia, bảo rằng Hạ Vũ Điền bị thương cần truyền máu, bệnh viện hiện đang không có đủ loại máu hiếm đó để cung cấp nên muốn cô đến bệnh viện một chuyến.
Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt cô gái vẫn điềm tĩnh căn bản như những chuyện khi nãy đều không liên quan đến mình.
Nếu như trước đây khi phát sinh ra loại sự việc này, trong đầu cô chỉ nghĩ rằng phải nhanh chóng chạy trốn, chạy trốn tới một nơi mà tất cả mọi người đều tìm không được, phải đem mình giấu đi để không bị lấy máu.
Nhưng trốn chạy chỉ là biện pháp tạm thời chứ không thể nào là tối ưu.
Chạng vạng, Nhật Hạ đi đến bệnh viện kia, đời trước cô vào bệnh viện này không chỉ một lần, đương nhiên hiểu rõ.
Đây là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dong-thoi-gian-de-yeu-anh/2600831/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.