Nhìn những tờ giấy đã nhuốm màu thời gian vàng vọt cùng đầy những nét bút chì, bà nội khẽ thở dài. Không biết đã bao lâu kể từ lần cuối cùng bà mới xem lại những hình ảnh gợi ký ức đau thương trong đó. Kim Chi ngồi xuống, đặt sấp giấy lên bàn, nhìn Ngọc Phương chăm chú. Thấy cô bé gật nhẹ đầu, Kim Chi liền đẩy một tờ giấy đến trước mặt Ngọc Phương. Thoáng thấy những hình ảnh trên trang giấy, bà nội cau mày, gương mặt đầy nét bi thương.
-Đây là lúc cha chị và người tài xế bị bắn chết. - Kim Chi cất giọng đều đều.
Những hình vẽ trong tranh tuy không sắc nét như của Kim Chi, nhưng cũng đủ thể hiện rõ một họng súng đen ngòm nhả đạn vào đầu người tài xế. Ở khung tranh thứ hai trong tờ giấy, có thể thấy tay sát thủ sau khi bắn người tài xế thì liền chuyển mục tiêu bắn luôn người ngồi cạnh anh ta. Gương mặt người này có nét hao hao giống Phục Thăng, nhất là đôi mắt và khuôn miệng. Không cần Kim Chi và bà nội nói ra thì Ngọc Phương cũng biết người đó chính là cha của Phục Thăng.
-Những hình ảnh này là do bà nội vẽ? - Ngọc Phương hỏi.
Kim Chi gật đầu, năm đó dù cô còn quá nhỏ, nhưng hình ảnh bà nội vừa rơi lệ vừa vẽ lại những bức tranh này vẫn như in trong đầu cô. Kim Chi lẳng lặng đưa bức tranh thứ hai tới, Ngọc Phương nhìn chăm chú. Bức tranh này chỉ có hai gã đang mặc đồng phục của công nhân cầu đường đang mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dong-thoi-gian-de-tra-no-cho-anh/3724707/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.