Lần này là góc nhìn từ trên cao xuống của Ngọc Phương, Kim Chi có thể thấy rõ mục tiêu mà cô ta đang quan sát bên dưới. Người đàn ông này chính là người thuộc hàng tổ phụ của nhà họ Đặng. Trần nhà khá tối và cao, khoảng cách từ nơi Ngọc Phương đang bám cứng trên thanh xà nhà bằng gỗ đến nơi Đặng Phục Thăng ngồi phải hơn năm mét. Một con muỗi bay vo ve quanh mặt của Ngọc Phương, song cô vẫn chỉ như một bức tượng, không mảy may nhúc nhích. Con muỗi bay chán, đậu ở đâu không đậu, nó lại đáp thẳng lên tròng trắng trên con mắt của
Ngọc Phương. Thế mà cô vẫn điềm nhiên như vại, không một phản ứng dù nhỏ như khép mắt lại để đuổi nó đi.
Kim Chi phải thán phục trước khả năng của cô bé này. Chàng trai ở bên dưới vẫn chăm chú đọc văn thư bên ngọn đèn nhỏ, không hề biết đến tử thần đã ở trên đầu mình. Lúc này Ngọc Phương đu trên xà thêm một đoạn rồi buông mình khỏi xà nhà, nhẹ nhàng đáp xuống sau lưng Phục Thăng. Như một thước phim được quay lại, Ngọc Phương thêm một lần nữa chứng kiến đoạn hồi ức trong quá khứ ấy. Kim Chi lẳng lặng quan sát tất cả, từ lúc hai người đối thoại với nhau cho đến khi mũi chủy thủ của cô đâm vào ngực Đặng Phục Thăng. Đoạn hồi ức này chỉ kết thúc lúc một vầng sáng chói loà nổ bùng nơi chỗ của Ngọc Phương đang bơi giữa sông.
-Chị thấy thế nào? - Ngọc Phương cất tiếng hỏi, khung cảnh xung quanh đã chuyển trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dong-thoi-gian-de-tra-no-cho-anh/3724704/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.