Nhìn thấy chiếc bàn ăn trong nhà đã bày sẵn đồ ăn, ở giữa bàn thậm chí còn có một chân nến ba tay đã được thắp sáng. Ngọc Phương không nói không rằng kéo ghế ngồi xuống. Nhìn hai bà dì giúp việc đang liên tục hối
Phục Thăng tháo bỏ chiếc tạp dề trên người xuống để ra bàn ăn, bình thường có lẽ cô sẽ cảm thấy khoảnh khắc này rất đáng yêu. Tuy nhiên, lúc này trong đầu cô đang có hàng tá những suy nghĩ mông lung, lẫn lộn. Ngọc Phương thản nhiên ngồi nghịch muỗng đũa trong tay. Nhìn gương mặt đăm chiêu của cô bé, Phục Thăng vừa kéo ghế ngồi xuống cạnh bên vừa ân cần hỏi nhỏ:
-Hôm nay có việc không ổn hả Phương?
Ngọc Phương ngước mắt nhìn anh một hồi mới hờ hững đáp:
-Không có gì, hôm nay em hơi mệt, chúng ta ăn thôi.
Nói xong, Ngọc Phương đụng đũa gắp thức ăn cho vào miệng. Mặc dù đồ ăn là đích thân Phục Thăng vào nấu đúng khẩu vị của cô, nhưng Ngọc Phương cảm thấy chúng hôm nay thật vô vị. Tô canh chua với vị chua từ me và lá me là món cô yêu thích nhưng khi đưa vào miệng cũng nhạt như nước ốc. Phục Thăng để ý cả bữa cơm tối hôm nay, cô bé không nói một lời nào. Anh thở dài, thái độ này của cô khiến anh cũng muốn nuốt không trôi. Vừa buông đũa xuống, Ngọc Phương liền đi thẳng vào trong phòng ngủ. Phục Thăng cũng chẳng hiểu thái độ lạnh nhạt này là gì, anh tự mình ngồi kiểm điểm lại xem có vô ý gây ra chuyện gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dong-thoi-gian-de-tra-no-cho-anh/3724696/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.