Gương mặt của Bùi Thanh Trừng thoáng chốc xanh lè xanh lét, không còn chút máu. Bụng dạ của hắn quặn lên từng cơn, đau như đau đẻ. Hét lên lúc đầu là phản xạ tự nhiên, còn bây giờ khi nhận ra trong cái mâm đó là chiếc đầu của Bùi Minh Hiển với phần sọ trên đã bị cắt ngang, trống rỗng. Giây phút đó Thanh Trừng đã biết chắc những thứ mình đã ăn nãy giờ là gì, gã nôn lấy nôn để, dính đầy ra người. Vừa gào thét vừa ói mửa, nom Bùi Thanh Trừng thật kinh tởm nhưng cũng không kém phần khốc liệt. Ói như không còn gì để ói nữa, gã cố nén hơi, trợn trừng đôi mắt nhìn cô gái kia đầy căm hờn. Thanh Trừng với tay chụp lấy chiếc váy của cô ta. Cô gái mỉm cười cất tiếng:
-Sao lại im rồi, tiếng la hét của cậu nghe hấp dẫn lắm, làm em không thể kềm chế đâu, tiếp tục đi cục cưng.
Vừa dứt lời, xoẹt một cái, cánh tay đang nắm lấy váy của cô gái đã rời khỏi thân thể của hắn. Máu từ khúc khủy tay phun ra dính đầy chân váy của ả. Bùi Thanh Trừng thét lên đầy đau đớn, còn cô gái cứ đứng yên lim dim đôi mắt như đang thưởng thức một bài hát yêu thích. Công tử họ Bùi dùng hết sức bình sinh để nhồm dậy, nhưng chỉ đành lực bất tòng tâm, vì chiếc ghế này đã được cố định cứng ngắc trên sàn nhà. Lúc này gã mới nhận ra cô gái kia đang cầm một con dao bén ngót dài bốn tấc trong tay, cúi xuống nhặt cánh tay đứt lìa của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dong-thoi-gian-de-tra-no-cho-anh/3724684/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.