Khoé mắt của Thanh Nhã đột nhiên giật giật, đầu óc trong một thoáng bỗng nhiên trống rỗng. Đôi môi đang chuẩn bị mở ra để bắn "liên thanh" liền mím lại, Ngọc Phương đứng đó nhìn ả, chờ cô ta tiêu hoa hết thông tin mà cô mới tiết lộ. Dù sao cũng là đối thủ lâu năm, cô biết Xích Long không phải là kẻ ứng biến nhanh nhạy bằng đầu óc cho lắm. Rồi như một chiếc máy tính mới được khởi động lại. Thanh Nhã nhìn trân trối Ngọc Phương, đoạn đưa mũi về phía trước một chút, hít một hơi thật sâu. Vừa thở ra một hơi dài, Thanh Nhã liền nói:
-Nhất quỷ, là ngươi.
Ngọc Phương gật đầu mỉm cười, nói kháy ả:
-Ngươi thật "thông minh", đoán việc như thần vậy.
Thanh Nhã lắc đầu đáp:
-Ta không đoán, chỉ có một người duy nhất có mùi cơ thể tựa như hương của hoa hồng mà ta biết, cộng thêm cái cách ngươi gọi ta. Ta có thể khẳng định kẻ trước mặt đây chính là ngươi, con quỷ mạnh nhất của gã Trương Phúc Loan...
Cái con nhỏ này phiền chết được, toàn nói dông nói dài nghe mắc mệt. Ngọc Phương liền tiến đến gần Thanh Nhã, quả nhiên ả im mồm ngay lập tức, lùi về sau hai bước, đưa tay chạm vào bao súng đang dắt bên hông. Ngọc Phương bật cười, xoè đôi bàn tay về phía cô ta rồi cất tiếng:
-Ở thời đại này con giun đỏ lại nghiện hoa thương à.
*Súng ở thời xưa được gọi là hoa thương.
Thanh Nhã dán chặt mắt mình vào từng chuyển động của Ngọc Phương, ả hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dong-thoi-gian-de-tra-no-cho-anh/3724680/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.