Chương trước
Chương sau
Theo đệ thì nên tuyên chiến luôn hay sao? - Ngọc Phương thả người dựa vào lưng ghế nhìn Lê Bá Tân.Dạ, địa bàn của chúng ta tuy không nhiều, nhưng bù lại đa phần là các cơ sở kinh tài khá khẩm, hơn nữa thời gian qua Trần Gia liên tiếp giả vờ cho mình chiếm một số cơ sở làm ăn lớn của họ như các cảng tàu nội địa, nên về kinh tế cũng đã vững. Kinh tế tốt thì đám lính mà Đại Tỷ nuôi và huấn luyện cũng đã ngon lành hơn nhiều. Mình tuy không đông nhưng lại toàn là lính chiến. Đệ nghĩ không phải là lúc này thì còn là lúc nào hợp lý để gây chiến với bọn Bùi Gia đó nữa chứ.Ngọc Phương suy nghĩ thêm một chút, dù sao chuyện này cũng trùng hợp xảy ra khi còn cách một tuần nữa thì diễn ra cuộc họp giữa Thất Gia tại biệt thự nhà họ Đặng. Ngọc Phương quả quyết ra lệnh cho Lê Bá Tân:

-Tam đệ, tiền hành luôn đi.

Lê Bá Tần mỉm cười, vội vàng đứng dậy, đi ra ngoài. Lúc ra khỏi phòng làm việc của Ngọc Phương, Bá Tần thẩy cô thư ký đang dẫn một người đàn ông lớn tuổi đi vào phòng làm việc của bà chị mình. Bá Tân nán lại một chút, chờ cô bé thư ký quay trở lại, hẳn hỏi khẽ:

-Ai thế bé Hương?

Cô thư ký bật cười, nói nhỏ:

-Hoa nhé, Hương hoài, người đó là ông Châu, chủ công ty an ninh Thép Rắn, ông ta đến để xin ký hợp đồng cộng tác.

Hỏi cho vui thế thôi, chứ Bá Tân dư biết ông già đó là ai mà, có điều nhìn bóng lưng của ông Châu như gầy sọp hẳn, run run rẩy rẩy đi vào phòng Ngọc Phương mà hắn muốn bật cười. Gã nghĩ thầm, Tuấn Mã đúng là tay đấm được việc thật, cách đây hai hôm lão già Châu đó còn giễu võ giương oai, hùng hổ la hét, thế mà giờ đây khúm núm như con chó ghẻ khi đến gặp Ngọc Phương, thiếu điều muốn nhất bộ nhất bái để được gặp cô cầu xin cộng tác.

兴兴兴长头长兴头长头兴兴头*长*

Chiều hôm đó, có một người đàn ông đang nằm trên giường, đôi mắt của anh chảy ra một hàng lệ ướt đẫm, chảy xuống ướt cả chiếc băng vết thương đang quấn trên đầu. Bỗng nhiên có tin nhắn báo tới, anh ta với tay lấy chiếc điện thoại bên cạnh, mở khóá màn hình lên xem, một dòng tin nhắn hiện lên. Người nhắn có biệt danh "Hắc Bạch Vô Thường", người đàn ông vui mừng, quên cả đau đớn, vội vàng mở tin nhẵn lên đọc:

[Lập tức ra khỏi nhà, rẽ phải, đi thêm năm mươi mét có một con hẻm lớn, thấy một chiếc xe hơi nhỏ đậu ở đó thì vào xe.]

Người đàn ông nhắn lại ngay vỏn vẹn chỉ một chữ "OK", đoạn anh ta nhét vội điện thoại vào túi, lê từng bước ra khỏi nhà. Chưa đến ba phút đã đến điểm hẹn, một chiếc xe hơi màu đen đã đậu ở đó, cửa sau của xe mở bung ra, người đàn ông ngập ngừng thò đầu vào quan sát, bên trong có một chàng trai đeo kính râm ngồi chờ sẵn, anh ta lên tiếng:

-Nickname 5473160.

Người đàn ông lắc đầu đáp:

-Không tôi là 6347231.

Chàng thanh niên mỉm cười đáp:

-Vào xe đi, chỉ là biện pháp đề phòng thuần túy.



Người đàn ông vội vàng chui vào xe đóng cửa lại, chiếc xe liền lăn bánh chạy khỏi con hẻm, đi thẳng ra đường cái rồi cứ thế mà chạy hết đường này đến đường kia. Người đàn ông lo lắng hỏi dò:

-Chúng ta đi đầu vậy?

Chàng thanh niên tháo mắt kính râm xuống, vỗ vỗ nhè nhẹ vào vai người đàn ông, đợi anh ta bình tĩnh lại một chút rồi đáp:

-Chúng ta sẽ nói chuyện ngay trên xe, anh đừng lo, tài xế cũng là người nhà của tôi.

Người đàn ông ngập ngừng một lúc, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, một hồi lâu mới cất tiếng hỏi tiếp:

-Anh đã tìm được bọn chúng?

Chàng thanh niên gật đầu, cài gọng kính râm lên cổ áo, đoạn móc túi lấy điện thoại ra, anh ta mở hình trong điện thoại, chìa cho người đàn ông xem, anh ta lướt từng hình chụp, có cái chụp xa, có cái chụp cận cảnh. Càng xem đôi mắt người đàn ông càng trở nên giận dữ, ánh mắt long lên sòng sọc, anh ta rít qua kẽ răng:

-Đúng là hai thằng khốn nạn này, dù lúc đó chỉ nhìn ở xa, nhưng chắc chắn là hai thằng này....

Chàng thanh niên thu điện thoại lại, khế cất tiếng:

-Tìm được rồi thì anh tính làm gì, báo cảnh sát hay làm đơn tố cáo?

Người đàn ông dù đang giận giữ, nghe lời này của chàng thanh niên thì sững người lại trong chốc lát, anh ta lắc đầu, giọng buồn bã:

-Pháp luật không thể làm gì được hai thằng này, chỉ có cách liều mạng với chúng...

Chàng thanh niên cười lớn, ngắt ngang lời của người đàn ông:

-Liều mạng, anh đùa à, hai thằng này thế lực rất khủng khiếp, anh có bán một ngàn cái mạng cũng không đụng được đến cọng lông chân của chúng.

Người đàn ông nghe giọng điệu của chàng thanh niên, ngờ ngợ nhận ra anh chàng này đang muốn chỉ cho mình một con đường sáng, ông ta liền hỏi:



-Anh có cách nào giúp tôi không?

Chàng thanh niên chìa bàn tay về phía người đàn ông, ôn tồn đáp:

Cứ gọi tôi là Tân, xem ra anh rất muốn báo thù rửa hận, không phải là không có cách, nhưng mà ....Nhưng mà sao? Anh Tân cứ nói ra đi, tôi chấp nhận mọi yêu cầu của anh, tôi muốn báo thù bằng mọi giá.Chàng thanh niên đó chính là Lê Bá Tân, nhận thấy lúc này người đàn ông đã tỏ rõ quyết tâm chơi tới cùng, tuy vậy cũng phải bồi thêm một câu để xem gã này ra sao:

-Anh phải trả thù lao lớn lắm đó, có làm nổi không?

Người đàn ông cười gằn:

-Tiền sao? Tôi nói thật, kể cả có bán cái mạng này tôi cũng không màng, anh nghĩ tôi tiếc rẻ gì thứ đó.

Lê Bá Tân vẫn giữ bàn tay về phía trước, hắn thong thả đáp:

-Anh nói hay lắm, tiền thì chúng tôi không cần, chỉ cần anh làm theo kế hoạch của tôi, tôi cam đoan anh có thể tự tay giết hai thắng này để rửa hận.

Người đàn ông mừng rỡ chìa tay ra vồ lấy tay của Bá Tân, nói trong nước mắt:

-Tôi... Tôi.. Hức... Tôi tên...

-Anh là Lý Đại Sơn, ba mươi hai tuổi, vợ của anh là Triệu Bích Ngọc, hai mươi tám tuổi. Hai người làm chung với nhau ở kho 3 ở cảng Cát Lái. Hai người đều là trẻ mổ côi, lớn lên cùng nhau trong cô nhi viện. Lúc mất chị Ngọc còn đang mang thai được hai tháng. - Lê Bá Tân nhẹ nhàng ngắt lời anh ta.

Anh Sơn há hốc miệng kinh ngạc, lúc đăng ký liên hệ với Bá Tân ở nhóm kín "Âm Phủ", mọi người đều sử dụng một dãy số làm nickname, vì nhóm kín này của Bá Tân nổi tiếng trên Internet là một tổ chức mà chuyện gì cũng có thể làm được. Câu khẩu hiệu của nhóm chính là "CỨ ĐƯA RA YÊU CẦU, CHỈ CẦN HẮC BẠCH VÔ THƯỜNG CÓ HƯNG THÚ THÌ SẼ ĐƯỢC ĐÁP ỨNG". Khi nhận thấy chàng thanh niên điển trai tên Tân này biết đến tận cùng ngóc ngách mọi thông tin của mình, thậm chí biết được cả nơi mình đang ở, anh Sơn đã tự đưa ra kết luận hắn chính là Hắc Bạch Vô Thường - chủ của nhóm kín Âm Phủ. Niềm tin từ le lói giờ đã trở thành ánh sáng chói loà, làm cho anh Sơn thêm vững tâm vào kế hoạch mà Bá Tân đưa ra.

Anh ta bò mọp người xuống ghế xe, lấy cả hai tay lay lay liên tục đùi của Bá Tân như van lơn:

-Tôi sẽ làm theo mọi điều anh nói, xin hãy giúp tôi Hắc Bạch Vô Thường.

Lê Bá Tân mỉm cười, lấy tay xoa đầu anh Sơn đáp lại:

-Được, Hắc Bạch Vô Thường đã có hứng thú, yêu cầu của anh sẽ được đáp ứng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.