-Ông mất như thế nào? Em chỉ nhắn tin cho anh biết ông mất chứ không nói lý do. - Tuấn Mã cau mày hỏi.
Lệ Thanh đưa mắt nhìn Ngọc Phương, miệng thì lại hỏi Tuấn Mã:
-Cô bé này thật sự có thể nắm đầu em sao Tuấn?
Ngọc Phương cũng không vừa, giương mắt nhìn thẳng vào Lệ Thanh. Tuấn Mã mím môi:
-Cả về đầu óc lẫn tay chân, anh không cách nào so bì với Chị Hai được.
Nghe Tuấn Mã đáp mà cứ một tiếng "Chị Hai", hai tiếng "Chị Hai" khi nói đến Ngọc Phương, Lệ Thanh cũng có thể cảm nhận được Tuấn Mã kính nể cô bé này đến mức nào. Thấy một gã giang hồ đầu đội trời chân đạp đất như
Tuấn Mã lại phải hạ mình sát đất dưới cô bé nhìn sao cũng chỉ mười tám đôi mươi này, thật sự làm Lệ Thanh tức cười. Lệ Thanh mỉm cười hỏi Ngọc Phương:
-Cô có đáng tin hay không?
Ngọc Phương cũng cười đáp:
-Tùy cô phán xét, tôi không quan tâm chuyện đó đầu.
Lệ Thanh quay qua nhìn Tuấn Mã, chỉ thấy đôi mắt hắn đỏ ngầu, bừng bừng lửa giận. Chỉ nghe những lời hỏi dò này của Lệ Thanh, Tuấn Mã đã đoán ra cái chết của ông Thành không hề đơn giản. Trần Lệ Thanh đứng dậy, nắm cổ áo của Tuấn Mã lôi hắn ra khỏi ghế làm hắn la oai oái, đoạn cô ta nói với Ngọc Phương:
-Mời cô Ngọc Phương vào nhà trong, nơi này không tiện nói chuyện lắm.
Lệ Thanh miệng thì hỏi chứ không đợi đối phương hồi đáp, nghe giống hệt ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dong-thoi-gian-de-tra-no-cho-anh/3542808/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.