Chương trước
Chương sau
Trận đấu vốn vẫn đang diễn ra kịch liệt, Phục Thăng thấy cả ba người đột nhiên dừng tay, đứng yên nhìn nhau.

Ngọc Phương lấy điện thoại từ trong túi, gọi cho ai đó rồi cất lại vào túi.

-Ngũ muội sẽ đến đây trong 10 phút nữa, hai người có thể yên tâm.

Hạ Tiêu Dao quắc mắt nhìn Ngọc Phương rít lên:

-Ngươi tưởng ta sợ ngươi hay sao mà phải gọi Lưu Ly đến đây?

Ngọc Phương bật cười:

-Ánh mắt của muội và tứ đệ nhìn ta cũng tựa như sói gặp phải hổ, không khó để nhận ra điều đó.

Một tràng cười ha hả từ phía sau của Hạ Tiêu Dao vang lên, khiến không gian xung quanh như chìm vào một bộ phim kinh dị. Khi tiếng cười còn chưa dứt thì liên tiếp nhiều ngọn phi tiền từ bóng tối phía sau thi nhau lao vun vút đến Ngọc Phương. Không do dự một khắc nào, Ngọc Phương phóng thẳng về hướng những ngọn phi tiễn độc địa kia. Nước đi này của cô khiến Hạ Tiêu Dao bất ngờ, vốn ả đã dự tính cô sẽ lui lại, tránh sang hoặc dùng chủy thủ gạt phi tiễn. Nhưng Tiêu Dao không hề đoán được Ngọc Phương lại liều lĩnh đến mức lao thẳng về phía trước.

Khoảnh khắc do dự này tuy chỉ thoáng qua nhưng đã bị Ngọc Phương nắm được. Nên nhớ cao thủ giao chiến với nhau, chỉ một một sơ hở nhỏ bé có thể biến thành lỗ hổng chết người.

Chỉ nghe một tiếng "bốp", thanh liều kiếm trong tay Hạ Tiêu Dao đã bị đá văng đi. Lúc tung một cước này, Ngọc Phương đã tận dụng luôn tư thế né ngọn phi tiền bay đến ngay bụng để ra đòn. Cô sử dụng mọi chuyển động vừa tránh né vừa ra đòn đề có thể áp sát một cách nhanh nhất có thể kẻ nãy giờ đã phá rối từ phía sau. Kẻ đó chính là Đệ Tứ Quỷ Dương Thanh Quý, gã cũng không phải ngu. Khi thấy Ngọc Phương lao về phía mình, gã đã chuẩn bị đề phòng .... nhưng vấn đề ở đây là tỷ tỷ của hắn quá nhanh. Thoáng cái đã đá văng vũ khí của Tiêu Dao, thoáng cái đã bỏ lại ả ta ở phía sau, để rồi vừa né những ngọn phi tiền vừa tiếp tục tiến về phía gã.

Đến khi thấy Ngọc Phương cách mình chỉ còn hơn ba mét, hai tay của gã vẫn đưa về phía trước giữ nguyên tư thế xạ tiễn chưa kịp thu về. Dương Thanh Quý dù hoảng nhưng ý thức vẫn kịp tung đòn hộ mệnh mà gã đã cố ý để dành cho những lúc bị áp sát như thế này. Gã thở mạnh ra một hơi, lồng ngực lập tức phồng căng. Từ trước ngực của Thanh Quý bắn ra vô số kim châm về phía trước, phải có hơn cả mấy trăm mũi. Nếu trúng phải chiêu này, chắc chắn Ngọc Phương sẽ biến thành con nhím. Nhưng chỉ có điều là ... không trúng, vì cô đã dậm mạnh một chân xuống đất, đổi hướng sang ngang ngay lập tức.

-"Phản xạ với tốc độ gì thế này!!!" - Dương Thanh Quý ngạc nhiên tột độ. Gã biết Ngọc Phương mạnh, nhưng đến mức thế này thì ...



Còn chưa kịp hết kinh ngạc thì Thanh Quý đã nghe hai cổ tay của mình mát lạnh. Định thần nhìn lại, gã thấy hai bàn tay của mình đã bị ngọn chũy thủ của Ngọc Phương chém rời tự lúc nào. Chợt Tứ Quỷ cảm thấy đứng không vững, gã muốn lùi lại để lấy thăng bằng, nhưng đành lực bất tòng tâm, vì chân trái của gã cũng đã bị cắt lìa từ đầu gối tự lúc nào. Giây phút ngã xuống mặt đất, cơn đau lúc này mới bắt đầu trỗi dậy, gã còn nghe Ngọc Phương để lại một câu trước khi bỏ mặc mình nằm đó để quay về đối chiến với Hạ Tiêu Dao:

-Tứ Đệ có tiến bộ lắm, nhưng cứ mãi nấp sau người khác để tấn công thì không khá được hơn đâu.

Hạ Tiêu Dao thấy Ngọc Phương quay lại tìm mình, dù không còn vũ khí trên tay, nhưng ả vẫn không mất đi đấu chí. Tiêu Dao đưa tay về phía trước thủ thế, bóng dáng của Ngọc Phương càng lúc càng gần. Mái tóc đen dài bay phấp phới, kết hợp với gương mặt trắng như tuyết ma mị khiến Ngọc Phương lúc này như một quỷ sai của Âm Phủ, lạnh lùng tàn độc xứng danh Diêm Vương Thủ Trương Ngọc Phương.

Hạ Tiêu Dao không sợ trời, không sợ đất, không sợ chết. Ngay cả lúc bị hành quyết ở kiếp trước, ả cũng không có một chút cảm giác sợ, chỉ cảm thấy duy nhất sự căm hận. Nhưng khi bóng dáng Diêm Vương Thủ kia càng đền gần, thì nỗi sợ bị giết càng lúc càng lớn. Bỗng nhiên Tiêu Dao thấy Ngọc Phương buông thanh chủy thủ rơi xuống đất. Mặc kệ con quỷ cái đó tính gì, Tiêu Dao liền nhảy lên tung chân phải phi một cước vào mặt Ngọc Phương.

Tiêu Dao chỉ vừa thấy Ngọc Phương khẽ nghiêng người khiến đòn đá của mình sượt qua đầu đối phương thì đã bị hai tay cô ta chụp trúng cổ áo. Tốc độ là thứ khiến Hạ Tiêu Dao vô cùng tự hào thì nay đã trở thành hàng phế phẩm khi đối mặt với Ngọc Phương

"Bốp", Tiêu Dao thấy mắt trái của mình tối sầm, cảm giác mát lạnh nơi gò má. Thì ra tay phải của Ngọc Phương đang giữ cổ áo của ả đã tiện đường đập luôn một chỏ phải vào mắt Tiêu Dao. Máu từ mí mắt của cô ta chảy ra ướt cả gò má. Chưa dừng ở đó, Ngọc Phương thuận đà quật ả ta xuống đất kêu "rầm" một tiếng, to đến nỗi làm cho

Phục Thăng và tay tài xế đang đứng từ xa quan sát cũng phải giật mình.

Ngọc Phương ngồi hẳn lên bụng của Tiêu Dao, từ trên đấm xuống mặt của ả hai đấm. Hạ Tiêu Dao cố vươn hai tay lên chụp lấy Ngọc Phương để kéo cô về phía mình.

-Muốn cắn? Không dễ đâu nhị muội.

Ngọc Phương mỉm cười, hất một tay của cô ta văng ra, rồi dùng hai tay còn lại của mình chụp vào cánh tay còn lại của Tiêu Dao. Đệ Nhất Quỷ chuyển thế, nghe rắc một tiếng, cánh tay đó của Đệ Nhị Quỷ đã bị bẻ gãy. Hạ Tiêu Dao bực bội khi thấy cánh tay của mình đã bị phế, ả cố dùng cánh tay còn lại để che mặt tránh trúng thêm những cú đấm của Ngọc Phương thì đã thấy đối phương chụp luôn cánh tay đó của mình kéo xuống, rồi hạ thấp người ....

đập nguyên cái trán vào mặt của cô ta.

"Bốp, rắc", âm thanh nghe như tiếng xương vỡ vụn. Xương mũi, gò má cùng xương hốc mắt phải của Tiêu Dao đã vỡ vụn sau chiêu này. Từ xa, hai thanh niên làm khán giả nãy giờ thấy Ngọc Phương từ từ đứng dậy, lôi Hạ Tiêu Dao vứt vào vệ đường, phủi phủi bụi trên quần áo rồi tiến về phía hai người.



Phục Thăng vội chạy đến gần cô, quan sát từ trên xuống dưới rồi hỏi:

-Em có sao không?

Ngọc Phương nhìn Phục Thăng không chớp mắt, thấy vẻ mặt lo lắng của anh chàng khiến cô không nhịn được cười:

Nếu có sao thì người nằm đó là em chứ không phải nhị muội và tứ đệ. Anh lo à?Máu kìa? - Phục Thăng chỉ tay vào những vết máu dính trên cánh tay áo và trước bụng cô. - Giờ này còn bồng đùa, em có bị thương ở đâu mà không biết không ?Ngọc Phương nhìn theo những vị trí mà anh chỉ, cô lắc đầu than thở:

-Máu của hai đứa, không phải của em, tiếc là...

Phục Thăng từ lo đổi qua giận khi thấy cô cứ thản nhiên như không trước việc long trời lở đất vừa nãy, anh gầm lên:

-Tiếc cái gì, vừa rồi nguy hiểm quá, lại không cho anh lên....

Ngọc Phương mim cười nhìn Phục Thăng đáp:

-Chiếc váy này em thích lắm, giờ dính máu hỏng rồi.

Phục Thăng bực mình cầu nhàu:

Giờ phút này còn lo cho chiếc áo.Nè, không được to tiếng, việc của em anh không thể chen vào được dù có muốn đi nữa. Hơn nữa ...Nhìn thấy Phục Thăng đang sầm mặt sau câu đe nẹt của mình, Ngọc Phương đến gần ôm chầm lấy anh rồi thủ thỉ:

-... Em không bao giờ để anh gặp nguy hiểm lần nào nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.