Tắm xong, thay chiếc quần đùi và áo thun đi ra, vẫn thấy cô bé đang nghịch điện thoại. Phục Thăng vừa lấy khăn lau khô tóc vừa đứng sau lưng nhìn thử xem cô đang làm gì, Ngọc Phương không quay đầu lại, cất giọng lạnh lùng:
-Anh tò mò quá.
Phục Thăng cười xòa:
-Ừ, xin lỗi cô. Định xem cô có thể làm chủ chiếc điện thoại này hay chưa mà thôi.
-Cũng không có gì, tôi đang học toán.
Phục Thăng ngạc nhiên:
-Cô quên mất cách tính luôn sao?
Lần này Ngọc Phương mới quay đầu lại nhìn anh, cười giễu cợt:
-Tôi có biết đâu mà quên, anh...
Trước mắt cô là anh chàng Phục Thăng mặc quần đùi áo thun bó, những cơ bắp rắn rỏi hằn lên lớp vải. Gương mặt điển trai, hiền hậu nhưng đầy khí phách. Cũng cái khí phách xem cái chết nhẹ tợ lông hồng đó đã làm cho tim cô loạn nhịp. Đến mức khi mũi chủy thủ đã cắm vào tim anh, Ngọc Phương chỉ muốn quay luôn mũi chủy thủ lại đâm thẳng luôn vào tim mình.
-Nè ... nè.. nãy giờ tôi nói gì cô có nghe không?
-Hả, anh nói gì?
Phục Thăng lắc đầu tặc lưỡi:
-Tôi nói là đừng đùa nữa, đi tắm đi.
Ngọc Phương phì cười đáp:
-Ừ, tôi đi tắm rồi học tiếp.
Phục Thăng đi lại gần bọc đồ đã mua khi nãy, lấy ra một bộ đồ pyjama nữ ra đưa cho cô:
-Mặc đỡ bộ này đi, ngày mai đi làm về tôi chở cô đi mua thêm quần áo và giày dép. Khăn sạch tôi treo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dong-thoi-gian-de-tra-no-cho-anh/2987856/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.