Tít...Tít...Tít...
Tiếng chuông điện thoại báo thức kêu inh ỏi, Ngọc Phương thấy Phục Thăng lồm cồm bò dậy, mắt nhắm mắt mở với tay chộp chiếc điện thoại ở đầu nằm. Anh tắt chuông rồi ... trùm chăn lại ngủ tiếp. Ngọc Phương thấy cảnh ấy không nhịn được cười:
-Hôm nay anh không đi làm sao?
Phục Thăng lè nhè trong cơn say ngủ:
-Ờ, hôm nay.. anh xin nghỉ một ngày.
-Sợ người ta thấy gương mặt đẹp trai bị sưng một bên sao?
Phục Thăng hé chăn, nheo mắt nhìn cô đáp:
-Sợ gì mà sợ, Trung tá cho nghỉ một bữa mà. Mới sáng sớm đã nghịch điện thoại, sao không ngủ thêm một chút nữa đi Phương.
Ngọc Phương cười cười:
-Em không nghịch, em tìm kiếm thông tin, nhiều thứ cần phải biết để học hỏi lắm. Hơn nữa hôm nay lại là ngày đầu tiên em đi làm.
Phục Thăng vừa ngáp vừa nói:
-Em làm việc gì cũng chú tâm hết sức ha, anh ngủ tiếp đây, trưa anh chở đi làm nhé.
-Không cần, anh cứ nghỉ ngơi, em tự đi được.
Phục Thăng ngạc nhiên hỏi:
-Em định đi taxi sao?
Ngọc Phương rời mắt khỏi điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn anh, trả lời:
-Ừ, em sẽ đón taxi đến đó, từ chỗ công ty sẽ có xe đưa đón đến nơi làm việc.
-Đại gia ghê, coi chừng tiền taxi mỗi ngày của em chắc còn hơn lương tháng luôn đó. Ở đầu đường nhà mình có trạm xe buýt, hai đứa mình đi ăn sáng, anh sẽ chỉ em cách đón xe. - Phục Thăng ngồi bật dậy, gấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dong-thoi-gian-de-tra-no-cho-anh/2987823/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.