Chuyến xe buýt số 17 đã dừng tại trạm trên đường Nguyễn Cư Trinh. Ngọc Phương bước xuống xe, để lại bao ánh mắt dõi theo của mọi người trên xe, ngay cả chú tài xế trung niên cũng không nhịn được nhìn theo bóng dáng cô rời xe, một lúc sau mới sực nhớ ra nhiệm vụ, vội vàng đóng cửa lại cho xe lên đường tiếp. Ngọc Phương đi bộ thêm hai mươi mét nữa thì đến công ty. Chú Phú đã đứng ở bên trong nói chuyện cùng hơn một chục người khác. Nhìn thấy cô bé mở cửa bước vào, chú liếc nhìn đồng hồ trên tường, hài lòng mỉm cười nói:
-Con đến sớm hơn giờ hẹn năm phút.
-Chào chú Phú, con sợ trễ nên đi sớm hơn một chút. - Ngọc Phương cúi đầu chào đáp lại.
Trễ hẹn mục tiêu chạy mất thì sao, một khi đã phục kích thì phải đúng thời điểm. Một sát thủ đi làm lao công, nghĩ lại thì đúng là buồn cười thật. Nói ra ai cũng có chung phản ứng, một là kinh ngạc, hai là cảm thấy việc này không được cao sang. Chỉ mỗi Phục Thăng khi nghe cô nói đi làm lao công, anh chỉ quan tâm đến chuyện này quá cực nhọc, liệu cô có đủ sức khỏe để làm hay không. Nghĩ đến anh, Ngọc Phương lại thấy ấm áp.
Một bà cô tuổi gần năm mươi, dáng người cao to, chắc nịch đến gần đưa cho cô bọc đồ gói cẩn thận trong túi nylon:
-Cô tên Thương, tổ trưởng của ca này, con đi thay đồng phục của công ty đi.
Ngọc Phương cúi đầu chào:
-Dạ, con tên Phương, hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dong-thoi-gian-de-tra-no-cho-anh/2987817/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.