Lúc ra khỏi quán kem thì đã gần mười hai giờ khuya, Phục Thăng cho xe chạy nhanh về nhà. Mới đi được hơn hai trăm mét, vai anh thấy âm ấm và mềm mại. Ngoái đầu lại, thấy Ngọc Phương đang tựa má vào vai anh ngủ ngon lành. Hơi thở của cô phà vào gáy và vai anh. Lần này là ngủ thật chứ không phải giả vờ như khi trên đường đến đây.
Phục Thăng cho xe giảm tốc độ, chạy chậm lại một chút, tránh làm Ngọc Phương giật mình thức giấc. Từng nhịp thở phả nhẹ vào vai và gáy khiến cho Phục Thăng nôn nao khó tả. Anh chỉ muốn quãng đường này dài thêm đăng đẳng. Mà tính ra, chỉ có cô tự nhận mình là bạn gái của anh, chứ anh cũng chưa hề nói ra câu "anh thích em, làm bạn gái anh nhé" với cô bao giờ. Phục Thăng quay đầu liếc nhìn đôi mắt đang nhắm nghiền của Ngọc Phương, một vài sợi tóc đen láy bay phấp phới theo gió mơn trớn lên bờ môi của anh.
-"Một cô gái đẹp như em, lại là sát thủ giết người máu lạnh. Chém chém giết giết đến mức đứng hàng thứ nhất trong mười người đứng đầu của cái tổ chức Âm Binh đó. Không hiểu em đã phải giết bao nhiêu người rồi nữa?"
Nghĩ đến đây, Phục Thăng lại thở dài. Quá vô lý, cái sự "vô lý" này anh đã thốt ra từ cửa miệng và xuất hiện trong thâm tâm hôm nay không biết bao nhiêu lần. Mâu thuẫn quá lớn, nhưng anh tin Ngọc Phương không gạt mình. Bằng chứng là cô ấy luôn chọn im lặng thay vì nói những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dong-thoi-gian-de-tra-no-cho-anh/2987797/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.