Hôm nay có chút khác thường, đích thân chú Phú đi theo và nhân lực toàn những người lạ lẫm. Trừ cô Thương với chú Phú ra, Ngọc Phương không thấy ai quen. Cô Thương ngồi kế bên thì thầm:
-Nhà đại gia này vốn là người ơn của chú Phú lúc chú còn làm cho họ ở Cần Thơ, năm nào gần đến lễ Giáng Sinh họ cũng gọi chú đến để tổng vệ sinh. Người trên xe toàn bộ là những ai làm tốt nhất chú Phú mới gọi đi.
Ngọc Phương gật đầu, quả thật nhìn ai trên xe cũng thấy nhanh nhẹn, sáng sủa. Chú Phú ngồi cạnh tài xế, quay đầu xuống nói:
-Mọi người lưu ý làm việc cẩn thận, nhẹ nhàng. Hôm nay có một người mới là cháu Ngọc Phương đang ngồi cạnh cô Thương, mọi người nhớ chỉ bảo và giúp đỡ cho cháu.
Những người trên xe nghe vậy liền hỏi han, giới thiệu ríu rít. Ngọc Phương lịch sự đáp lại toàn bộ, khiến cho cảm tình của mọi người với cô bé này tăng lên không ít. Thứ nhất cô bé này phải làm việc chăm chỉ lắm chú Phú mới gọi đi. Thứ hai lúc mới lên xe, ai cũng tưởng cô là bình hoa di động, tưởng khó gần nào ngờ lại khiêm tốn joaf nhã đến vậy.
Xe đi hơn bốn mươi phút thì đến một ngôi biệt thự rất lớn. Riêng cổng vào to đến mức ba chiếc xe hơi có thể vào lọt một lượt. Nhìn thấy chú Phú trên xe, hai người bảo vệ mặc áo sơ mi, quần tây đen liền mở cổng. Xe đi vào thẳng bên trong, cũng phải đến hơn gần trăm mét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dong-thoi-gian-de-tra-no-cho-anh/2987793/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.