Ngày tôi về nước, Hoắc Quyết bỏ mặc vợ mình là Tang Vãn Vãn đang ốm liệt giường để đến đón tôi.
Ở sân bay, ánh mắt hắn sâu thẳm, lông mày và khóe mắt như chứa đựng vô vàn thâm tình.
Còn con trai hắn, Hoắc Tư Hàng, ngẩng khuôn mặt bụ bẫm, đôi mắt ngập tràn sự ngưỡng mộ: "Dì ơi, dì đẹp quá! Dì làm mẹ con được không?"
Đằng sau bọn họ, Tang Vãn Vãn mặt mày tái nhợt, vẻ mặt hoang mang, thân hình loạng choạng như sắp ngã.
Tôi cười, cúi xuống: "Nhưng mà nhóc con này, dì lại thích mẹ con. Dì đến làm cha con được không?"
1
Tôi gặp ác mộng.
Sau khi đến phòng khám của bác sĩ tâm lý, cô trợ lý rót nước cho tôi, nhìn tôi với vẻ quan tâm và hỏi: "Lại mơ thấy giấc mơ đó nữa à?"
Tôi kìm nén cảm xúc, nói với vẻ mặt vô cảm: "Tôi thực sự không chịu nổi nữa rồi."
Cô trợ lý thở dài thương cảm: "Ngày nào cũng mơ thấy giấc mơ như vậy, thảo nào cô vừa uống thuốc xong đã lên cơn."
Tôi nắm chặt cốc trà trong tay, cụp mắt xuống, lẩm bẩm với vẻ mặt hoảng hốt: "Sẽ có một ngày tôi g.i.ế.c hết bọn họ."
Cô trợ lý giật mình, vội vàng an ủi tôi: "...Bình tĩnh."
Kim đồng hồ trên tường tích tắc tích tắc trôi qua một lúc lâu, cho đến khi chuông điểm giờ tiếp theo vang lên, cuối cùng tôi cũng hoàn hồn, nói lời xin lỗi với cô trợ lý đang bồn chồn.
Tôi mắc chứng bệnh tâm thần có tính công kích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dong-so-menh/3741953/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.