Cô hỏi anh câu hỏi giống hệt như của Trình Úc.
Cô cúi sát bên tai anh, nhẹ nhàng hỏi anh nghe được bao nhiêu.
Đôi mắt Thẩm Hành Trạc ngày càng sâu thẳm. Câu trả lời cho cùng một câu hỏi ấy lại không hoàn toàn giống nhau.
“Những điều không nên nghe, anh đều nghe hết rồi.”
Bùi Quan mấp máy môi, cuối cùng không thể cất tiếng, bản năng muốn vòng tay ôm lấy vai anh, nhưng đôi tay bị trói chặt, không thể cử động thêm.
Trong khoảng thời gian dài ấy, không ai nói gì nữa, bầu không khí đọng lại những âm thanh hỗn độn, đủ để phá vỡ sự yên lặng giữa hai người.
Cảnh vật trước mắt cứ chao đảo. Bùi Quan úp sấp gương mặt vào gối mềm, không thể nhìn thấy biểu cảm của anh, điều duy nhất cô cảm nhận được là từng cử động đầy mạnh mẽ của anh.
Cô muốn quay đầu nhìn anh, nhưng làn sóng cảm xúc ngày càng dữ dội khiến cô không thể tự chủ, càng không thể nghĩ đến chuyện khác.
Giữa chừng, đôi tay được giải thoát, lưng lại chạm nhẹ xuống mặt giường. Cuối cùng Bùi Quan có thể ôm lấy anh, nhẹ giọng hỏi: “… Anh giận rồi sao?”
Thẩm Hành Trạc cúi mắt nhìn thẳng vào mắt cô, làm chậm từng cử động: “Em nghĩ sao?”
“… Em không rõ.” Cô thật sự không đoán được suy nghĩ của anh.
“Trong mắt em, anh nhỏ nhen vậy sao?” Anh cố ý thúc nhẹ một cái.
Bùi Quan phát ra tiếng rưng rức nghẹn ngào, mắt rơm rớm nước.
“Quan Quan, em thật sự không hiểu sao?” Thẩm Hành Trạc đột ngột ngừng lại, nói khẽ.
“… Sao ạ?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dong-cung-suong-mo/4897529/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.