Mùng một Tết, Bùi Quan và Thẩm Hành Trạc cùng nhau đến thăm Đỗ Nghiêm Thanh để chúc Tết.
Sáng sớm, đúng lúc Đỗ Nghiêm Thanh đi ra từ phòng hoa, ông nhìn thấy một chiếc xe dừng trước cổng của căn nhà bên. Khi nhận ra người đến là họ, ông liền dừng bước, tay cầm bình nước, đứng lại đợi họ đến gần.
Bùi Quan bước nhanh lại gần, một tay khoác lên cánh tay của Đỗ Nghiêm Thanh, cười nói: “Ông ơi, năm mới vui vẻ ạ.”
Đỗ Nghiêm Thanh lấy ra kính lão từ trong túi áo lông chồn, đeo lên sống mũi. Ông liếc nhìn Thẩm Hành Trạc đứng phía sau cô, rồi ánh mắt dừng lại trên người Bùi Quan, chăm chú đánh giá từ trên xuống dưới.
Ông nhìn cô một hồi lâu, sau đó mới từ tốn lên tiếng: “Cuối cùng cũng đã có chút da thịt rồi, có tiến bộ.”
Bùi Quan nở nụ cười sâu hơn: “Đều là công lao của ông cả. Có ông dạy bảo con, con đâu dám không nghe.”
“Con đấy…” Đỗ Nghiêm Thanh khẽ lắc đầu. “Chỉ biết nói những lời ngon ngọt tới làm ông vui.”
“Không có đâu, con nói thật lòng mà.” Nói xong, Bùi Quan liền chuyển chủ đề một cách tự nhiên: “Bọn con mang quà Tết đến cho ông đây, hiện đang trên đường, lát nữa sẽ có người giúp mang vào.”
Thẩm Hành Trạc không nén được lên tiếng đúng lúc: “Thầy Đỗ, chúc mừng năm mới.”
Đỗ Nghiêm Thanh khẽ gật đầu, nói: “Người đến là tốt rồi, không cần phải lo lắng chuẩn bị mấy thứ này cho ta đâu.”
“Đây là lòng thành của Bùi Quan dành cho ông.”
Bên cạnh, Bùi Quan liền bổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dong-cung-suong-mo-trung-tich/4892477/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.