Trong một khoảnh khắc, Bùi Quan bỗng thấy ngẩn ngơ.
Cô không ngờ anh lại xuất hiện ở bệnh viện.
Không lâu trước đó trên xe taxi, cô nghe Thẩm Tri Dư gọi điện cho ba là Thẩm Mộng Đường, nói với ông rằng họ đang ở bệnh viện nào.
Lúc đó vì bụng đau quá, cô ấy không nói rõ, chỉ báo tên bệnh viện rồi lập tức cúp máy. Không ngờ người vội vã chạy đến lại là Thẩm Hành Trạc.
Trong phòng bệnh tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng thở đều đều trong giấc ngủ của Thẩm Tri Dư.
Bùi Quan ngồi đó thất thần rất lâu, không nói gì, chỉ ngước lên nhìn anh. Nửa đêm tinh thần đã sa sút, phản ứng trở nên chậm chạp rõ rệt.
Anh cũng không chủ động mở lời, cứ thế để mặc cô nhìn mình. Đôi mắt anh nhạt màu, không thể phân biệt rõ cảm xúc. Trông anh dường như gầy hơn so với trước, giữa chân mày thoáng hiện chút mỏi mệt.
Anh mặc chiếc áo khoác kẻ ô màu nâu lạc đà, bên trong là áo sơ mi nhạt màu, trên người mang theo khí lạnh của sương đêm.
Một lúc sau, Bùi Quan là người đầu tiên rời mắt, đứng dậy khỏi ghế, nói nhỏ với anh về tình trạng của Thẩm Tri Dư: “Cậu ấy vừa mới phẫu thuật xong không lâu, tỉnh lại rồi lại vừa ngủ tiếp. Bác sĩ vừa đến kiểm tra, nói ca mổ rất thành công, chỉ cần trong vòng 24 giờ chú ý xì hơi là được.”
Nghe cô từ tốn nói, Thẩm Hành Trạc khẽ động mi mắt, ngắn gọn đáp hai câu: “Biết rồi. Cảm ơn em.”
“… Không có gì.”
Bầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dong-cung-suong-mo-trung-tich/4892417/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.