Bùi Quan chợt ngẩn người, cảm thấy có lẽ mình không nên gọi thẳng tên anh như vậy. Lời nói tối đó của anh vẫn còn vang vọng bên tai, cô không phải là không nghe vào lòng.
Cô đã thay đổi cách xưng hô với anh, không còn vượt quá ranh giới, tự lùi mình về vùng an toàn nhất, từ tốn tiến từng bước. Ít nhất sẽ không như trước đây, tùy tiện mà l* m*ng.
Nhưng ngay khoảnh khắc này. Mọi chuyện bắt đầu vô thức vượt khỏi tầm kiểm soát, mạch truyện cũng hoàn toàn không phát triển theo hướng đã định sẵn. Một cách vô thức, cô lại đang thử thách mức độ bao dung của anh dành cho mình.
Đêm xuống, chỉ còn lại phòng riêng của hai người họ, ánh đèn vàng dịu vây quanh, sáng rõ, không gian tĩnh lặng đến mức có thể nghe được cả nhịp thở.
Tay anh vẫn nắm lấy cổ tay cô, lực không mạnh không nhẹ, lòng bàn tay anh lạnh như mọi khi, nhưng đang dần được nhiệt độ cơ thể cô làm ấm.
Sau khi thốt lên ba chữ ấy, Bùi Quan theo bản năng cụp mắt xuống, không dám nhìn phản ứng của anh.
Lưng cô bắt đầu túa mồ hôi lạnh, thấm dần vào lớp vải bên trong. Dù điều hòa trong phòng không hề thấp, nhưng cô lại cảm thấy lạnh lẽo một cách lạ kỳ.
Ở trước mặt anh, dường như cô luôn phải cố gắng tỏ ra bình tĩnh. Thẩm Hành Trạc hơi nhướng mày, nhưng đối với việc cô gọi thẳng tên mình lại chẳng có phản ứng gì rõ rệt.
Anh buông tay cô ra, nghiêng người nhường ra khoảng trống, giữ một khoảng cách vừa phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dong-cung-suong-mo-trung-tich/4892407/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.