Xin lỗi…
Hai từ này nói ra thật dễ dàng làm sao, nhưng còn cha cô, mẹ cô, cuộc đời của cô và Nhạc Hiểu, tất cả đều đã không còn nữa rồi, vậy thì ai sẽ thương hại cho cô đây. Nhìn Nam Trấn Ảnh nằm trên vũng máu, ký ức năm đó như tái hiện đầy rõ nét trước mắt cô. Cha mẹ trên người là máu, cơ thể lạnh ngắt không còn hơi thở, đôi mắt còn mở ra, kinh hoàng nhìn lấy cô.
Cô khóc đến run rẩy, bàn tay túm lấy cổ áo hắn nơi lỏng dần, cô trượt dài khụy xuống đất.
“Tại sao anh không giết tôi đi chứ, tôi sống như thế này, hận nhầm người, trả thù nhầm người, sống nhầm một đời…tôi đau khổ như thế này…còn hơn cả cái chết.”
Phải, sống chết chỉ cách nhau một lớp sương mù, một bên là hạnh phúc, một bên là khổ đau. Đối với cô, Nam Vi đã từng là thanh xuân đầy trong sáng, thứ tình cảm đầy tươi đẹp đó, hóa ra phía sau lại là âm mưu, mà chính cô lại là quân cờ của bọn chúng, Chính cô đã gián tiếp hại chết cha mẹ và cuộc đời của chính mình, nếu như phải trách, cô chính là trách bản thân mình, hận bản thân mình hơn là hận người kia.
Hắn cúi xuống nắm lấy bờ vai cô, vén những sợi tóc rủ xuống gương mặt mà chính mình yêu đến nhập cốt tim can. “Nhạc Ca…đừng nói như vậy, anh đã làm rất nhiều chuyện sai lầm, thế nhưng anh có thế nào vẫn không muốn tổn thương em.”
“Tổn thương?” Nhạc Ca cười trong đau khổ. “Anh đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dau-song-gio/2113984/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.