"Có chuyện gì..."
Nam Trấn Ảnh xoay người ngồi lên ghế, tay chống lên bàn. Trương Cố thu lại ánh mắt, nói.
"Cục trưởng Nam, nước ngấm vào thùng hàng hết một nửa rồi, chúng ta có nên mở ra xử lý lau khô không?...."
Nam Trấn Ảnh khoé môi không một chút biến đổi, sóng trong mắt cũng không hề gợn một chút nào. Đôi chân dài gác lên nhau. Hắn là đang suy nghĩ, lẽ nào Trương Cố này không biết hàng mật là không thể dễ dàng tiết lộ hay sao. Tuy là ai cũng biết đó là vũ khí, nhưng chủng loại và hiệu lực thì cần phải được bảo mật. Lẽ nào một đội trưởng được huấn luyện bài bản lại không biết điều này.
Trương Cố nhận ra ánh mắt như đang phân tích trên người mình thì chợt có chút phân tâm. Hắn cười gượng.
"Cục trưởng Nam, anh, ý anh thế nào???"
Nam Trấn Ảnh vốn hiểu Trương Cố đang nghĩ gì nên cứ như vậy mà thuận theo, trình độ mưu đồ của hắn còn sợ thấp hơn kẻ đó một bậc hay sao.
Cho đến lúc Trương Cố bước ra khỏi căn phòng, thì mọi thứ vốn đã hoàn toàn nắm chắc trong tay Nam Trấn Ảnh. Mưu hay việc thành cốt không phải ở bước đầu tiên thành công mà chính là ở bước cuối cùng không được thất bại. Nam Trấn Ảnh hiểu rõ luật chơi này, thế nên, sân chơi này, chính là nằm trong bàn tay hắn.
"Đến Thượng Hải còn chưa đến hai canh giờ nữa, không vội, đến đó chúng ta sẽ xử lý sau..."
Nam Trấn Ảnh giọng nhàn nhạt nói.
"Nhưng đến Thượng Hải rồi lại càng phức tạp, huống hồ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dau-song-gio/183898/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.