Những con người trước mặt Nam Trấn Ảnh đều là những kẻ không đáng để quan tâm. Hắn im lặng, mặc kệ cho bọn chúng ba hoa. Chỉ là tên Lâm Cảnh đó có vẻ vô cùng đắc ý.
Ly rượu trên bàn hắn không đụng đến dù chỉ một giọt, thế nhưng hương rượu phần nào đó vẫn khiến cho hắn mơ màng. Hắn nghe thấy được một giai điệu vô cùng quen thuộc. Bản nhạc mà cô yêu thích nhất, cũng là bản nhạc mà hắn say đắm nhất. Hắn chăm chú nghe, vì căn phòng này cách âm, âm thanh mà hắn nghe được chỉ là thoáng qua. Nhưng rồi cửa phòng bỗng mở ra, là một bồi bàn đến đưa rượu. Tức khắc tiếng đàn ấy trở nên rõ ràng hơn, ánh mắt của Nam Trấn Ảnh chợt loé lên một tia bất ổn, gương mặt hiện lên sự kinh ngạc và hoang mang.
Ngay lập tức hắn đứng dậy, không quan tâm mục đích mà mình đến đây và cả bọn người Lâm Cảnh mà chạy thẳng ra ngoài, hắn vội vàng đến nỗi còn va trúng người bồi bàn, khiến khay rượu trên tay người đó rơi xuống đất vỡ tan tành. Bỏ lại sau đó là những khuôn mặt ngơ ngác của bọn người kia, và đặc biệt là Lâm Cảnh. Hắn ta thực sự bất ngờ trước hành động này của Nam Trấn Ảnh.
Hành lang thiếu ánh sáng, tối đen như mực. Hành lang không dài, nhưng quãng đường này đối với Nam Trấn Ảnh thực sự vô cùng khó khăn. Hắn không biết tại sao đôi chân hắn lại theo bản năng mà chạy đi để tìm đến nơi phát ra bản nhạc đó. Trái tim hắn dường như trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dau-song-gio/1509281/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.