Phong bì không ghi tên người gửi nhưng lại đề tên người nhận là Nam Trân Tâm cô. Mà khi cô mở nó ra, bên trong cũng chỉ có vỏn vẹn vài chữ.
"AG, ba giờ chiều mai."
Ngắn gọn, súc tích, là hắn. Nam Trân Tâm siết lấy bức thư trong tay, cô ngồi thẫn thờ ở đấy rất lâu. Chờ đợi đến ngày mai, không phải tất cả sự thật đều sẽ được biết hay sao. Nhưng cô đột nhiên lại chẳng muốn đối mặt với hắn nữa, vì hắn đã không còn là con người trước kia nữa rồi. Cô có đoán mãi, cũng chẳng thể đoán được hắn muốn làm gì, chỉ có nỗi bất an trong lòng cô là luôn luôn sôi sục lên. Réo rắt khó chịu không bao giờ dứt.
Một đêm trôi qua, cô không thể chợp mắt, giấc ngủ của cô xuất hiện rất nhiều hồi ức, cô nhớ đến Nhạc Ca, nhớ đến Hà Môn, Thanh Thanh cùng những con người chân chất thực thà ở nơi ấy. Cô thèm muốn sự yên bình ở nơi ấy biết bao nhiêu, bởi nơi ấy hắn vẫn còn là một cậu bé đơn thuần, không có lạnh lùng, đáng sợ như hiện tại. Nhưng rồi cô bất chợt bừng tỉnh, tất cả đều đã là quá khứ chẳng thể vãn hồi nữa rồi. Hắn không hối tiếc, vậy mà cô lại xót xa.
Đúng ba giờ chiều của ngày hôm sau, Nam Trân Tâm bước vào AG. Không giống như những lần trước, lần này cô được thư ký riêng của hắn đích thân mời đến phòng tổng giám đốc.
Quá trình đi lên đó, có lẽ là những giây phút khó khăn nhất cuộc đời cô.
Ngay cả khi cánh cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dau-song-gio/1509265/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.