Hạnh phúc giống như con hạc giấy được gấp vội, mong manh vô cùng. Nhưng trong lòng Nhạc Ca dường như chẳng còn để ý đến những điều đó nữa.
Có người đàn ông này bên cạnh. Trái tim lạnh giá của cô như được sưởi ấm.
"Anh làm gì vậy, cẩn thận!!!" Nhạc Ca nhìn anh trèo lên chiếc thang cao, đang làm một giàn gỗ gì đó.
A Tứ nhìn thấy cô, gương mặt như lá mùa đông gặp ánh nắng mùa xuân, rạng rỡ đến đáng yêu.
"Nhạc Ca, em xem này.....anh làm một giàn hoa. Chúng ta gieo hạt ngọc lan dưới này, đợi đến khi nó mọc nhiều, sẽ lan ra, rất đẹp!!"
Nhạc Ca nhìn chiếc giàn tỉ mỉ kia không khỏi bất ngờ, lại nhìn qua gương mặt lấm lem của anh, một nụ cười ngọt ngào lướt qua trên môi. Cô đưa tay lau mặt cho anh.
"Ngốc quá, ngọc lan làm sao mọc thành giàn được."
Gương mặt kia bỗng chống như bàng hoàng. Anh biết cô thích ngọc lan, muốn làn cho cô một giàn ngọc lan thật đẹp, đâu ngờ lại...
"Hả.... Ngọc lan không mọc thành giàn được..."!!!"
"Đúng vậy, anh xem, chỉ có anh mới nghĩ ra được trồng thành giàn ngọc lan thôi!!" Cô cười tít, véo má anh.
"Vậy...vậy phải phá bỏ giàn hoa sao??"
Nhạc Ca nhìn ngắm giàn hoa kia. Phá bỏ?? Không không !! Tự tay bảo bối nhà cô làm, phá bỏ khác nào phá hủy công trình kiến trúc nhân loại. Vậy thì...
"Trồng Tử Đằng đi!! Tình yêu mãnh liệt và vĩnh cửu không có gì có thể khuất phục được!!"
"Tử Đằng??"
"Phải!! Vừa có thể làm mát lại vừa có hương thơm. Tử Đằng sinh ra rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dau-song-gio/1509201/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.